Pair of Vintage Old School Fru
Oan hồn xóm nhỏ

Oan hồn xóm nhỏ

Tác giả: Sưu tầm

Thể loại: Truyện ma

Lượt xem: 32615

Bình chọn: 7.5.00/10/61 lượt.

Sáng nay cô chủ nhà sang phòng trọ tôi, mặt xám ngắt, hổn hển kể:

- Tối qua hai ba con đi đám cưới nhà bà dì ở Bình Thạnh, tao ngủ một mình trên gác, sợ quá tụi mày ơi.

Cô thì thào:

- Tao gặp ma chúng mày ạ.

Tôi và con Trang hoảng sợ xúm lại hỏi: Cô thấy những gì kể tụi con nghe với ?

- Đi uống cafe với mấy bà trong cơ quan xong, khi về tao lên gác ngủ cho

mát. Tầm khoảng 2 giờ sáng, nửa tỉnh nửa mơ tao thấy có tiếng giầy gõ

lộp cộp trong phòng. Cứ tưởng hai ba con về khuya nên yên tâm ngủ tiếp.

Nhưng tiếng giầy cứ khua mãi không ngừng rồi dừng ở cuối giường. Tao

tưởng ông xã đang cởi giầy lên giường ngủ, mở mắt tính cằn nhằn việc ông

phá giấc ngủ. Eo ơi, khi mở mắt thì…- Cô rùng mình ớn lạnh khi nhớ lại –

Không phải ông xã mà là một bóng đen cao to đứng cuối giường, đang nhìn

trừng trừng không nói một câu nào. Tao hoảng quá tính la lên nhưng toàn

thân cứng đờ không nhúc nhích được, miệng ú ớ không thành tiếng.

- Rồi thế nào cô ? Cả hai đứa hồi hộp theo dõi.

- Thấy thế hoảng quá, ú ớ một hồi rồi lịm người đi, đến khi tỉnh dậy thì đã 5 giờ sáng, không còn thấy gì nữa.

Nghe xong, con Trang cười xòa: Không ma tà gì đâu cô ơi. Cô mệt mỏi lại

thêm mất ngủ, có lẽ là bị bóng đè rồi tưởng tượng vậy thôi chứ ma quỷ

làm gì có. Rồi nó dùng một mớ kiến thức khoa học lí giải hoạt động của

bộ não như thế nào, việc tái tạo hình ảnh trong mơ ngủ ra làm sao. Nó

kết luận những hiện tượng đó chỉ là sản phẩm do bộ não con người tạo ra

chứ trên đời không hề có thần thánh, ma quỷ. Tôi thì khác, tôi tin là có

ma quỷ thật, chuyện cô chủ nhà chưa biết thực hư thế nào, nhưng ma tà

thì đúng là tôi đã từng chứng kiến rồi. Bây giờ nhớ lại vẫn còn dựng tóc

gáy.

Nhà tôi chuyển từ quê vào vùng đất Tây Nguyên khi tôi đang học năm

lớp sáu. Cả xã có vài chục hộ dân nằm rải rác ven con đường đá ngoằn

nghoèo, um tùm lau sậy. Nhà tôi ở cạnh nhà bác tên Trường, làm thợ rèn,

mọi người vẫn quen gọi là Trường Rèn. Nhà bác có bảy người con, đứa nào

cũng khôn ngoan, mạnh khỏe, duy nhất chỉ có cô thứ hai tên là Nhì thì bị

ngớ ngẩn. Hai mươi hai tuổi rồi mà ngây ngô như đứa trẻ con. Một hôm cả

nhà đi làm rẫy hết, một mình chị ở nhà. Thấy người ta hay bắt cóc làm

thịt cho trẻ ăn, chị bắt chước bắt mấy con ở góc nhà làm thịt. Chị ngờ

nghệch không biết, ăn luôn cả tùm gan và trứng. Đi làm về, mọi người

thấy chị nằm co giật trên giường, vội đưa đi bệnh viện huyện nhưng không

kịp.

Đám tang của chị diễn ra chóng vánh, rồi cũng không ai quan tâm gì đến con Nhì dở người nữa.

Bẵng đi hơn một tuần. Bữa đó tôi đi học về, gần tới nhà thì thấy đám

đông lố nhố đứng ngoài đường ngay cổng nhà tôi. Họ đang chỉ trỏ vào nhà

bác Trường. Tôi rẽ đám đông đi vào nhà. Bỗng bên nhà bác Trường có tiếng

ré lên, tiếng gào thét thảm thiết. Giật mình nhìn sang, tôi thấy chị

Ba, em chị Nhì, lao ra sân tóc tai rũ rượi, mắt trợn ngược, hoa chân múa

tay, miệng liên tục gào rú ghê rợn. Đám đông đứng ở cổng chạy dạt ra xa

nhìn không dám tới gần. Tôi là đứa con gái khá lì lợm gan góc, vậy mà

nhìn cảnh này cũng bủn rủn chân tay, mặt tái nhợt, chỉ sợ chị Ba nhảy bổ

qua hàng rào túm lấy mình.

Hôm đó ba đi làm vắng, chỉ có mẹ ở nhà. Mẹ kéo tôi vào góc bếp thì

thầm: con Nhì nó về nhập vào con Ba, lồng lộn từ sáng tới giờ mà không

biết nó đòi gì. Hai mẹ con sợ lắm, nhưng tò mò nên hé cửa nhìn ra. Vẫn

đứng giữa sân, chị Ba hết múa may, gào thét lại cười khanh khách, cử chỉ

điệu bộ y như lúc chị Nhì còn sống. Gần nửa tiếng sau, bỗng chị ngã vật

ra đất ngất lịm đi. Cả nhà bác Trường vội ra khiêng chị Ba vào xoa bóp

cho hồi tỉnh.

Cứ như thế, khoảng vài ba ngày chị Ba lại bị ma nhập làm cả xóm náo

loạn, hoang mang. Một hôm bác Trường sang nhà kể chuyện, vẻ mệt mỏi:

- Khổ lắm. Cứ vài ngày nó lại về hành con Ba. Nhưng mà cũng tội lắm. Đôi

lúc nó về cứ khóc ròng bảo đói quá chả có gì ăn. Bao nhiêu đồ thờ cúng

bị những đứa khác giật hết. Nó bảo thèm thứ gì tôi mua thứ đó, lần nào

cũng ăn hết sạch.

Ba tôi không mấy tin ma cỏ nên ậm ờ ngồi nghe chuyện không bình luận gì. Chỉ có mẹ con tôi là há hốc mồm hóng chuyện.

- Thế nó còn kể chuyện gì nữa không bác ? - Mẹ tôi hỏi.

- Có bữa sau một hồi khóc lóc nó bảo bố mẹ phải cẩn thận chứ không mấy

con heo bị mất trộm đấy. Nó về tầm khuya thấy mấy thằng ăn trộm đang

rình mò ở chuồng heo, nó lùa cho heo lồng lên, bọn trộm sợ quá bỏ chạy.

Tôi ra coi thì đúng là có nhiều dấu chân lạ xung quanh chuồng.

Đang trò chuyện thì thằng út nhà bác sang báo: chị Ba lại đang nói

lảm nhảm. Bác vội lật đật chạy về, lần nào cũng chỉ có bác khuyên nhủ

vong mới nghe.

- Cái này cũng chỉ là một trạng thái thần kinh nào đó thôi chứ ma mãnh cái gì - Ba tôi hớp một ngụm trà chậm rãi nói.

- Thế thì con bé Ba làm sao nó biết được những chuyện như bác Trường kể chứ ?

Ba tôi có tiếng là gan góc, hồi trước ở quê, các vụ tự tử hay chết

trôi dưới sông mọi người ghê sợ thì ba tôi đều xắn tay giúp đỡ. Ba luôn

tin người chết là hết, những chuyện vong hồn, ma quỷ chỉ do con người

tưởng tượng r