pacman, rainbows, and roller s
Phong Thủy - Trộm Mộ

Phong Thủy - Trộm Mộ

Tác giả: Miêu Gia

Thể loại: Truyện ma

Lượt xem: 322450

Bình chọn: 7.5.00/10/245 lượt.

>

Đến đây, cũng đã tờ mờ sáng , gà đã gáy canh ba [3'> , ngồi nghe Gia Minh kể về những quy tắc về lịch sự trộm mộ mà Đức Nguyên trầm trồ, thán phục không ngớt. Từ đó , đã khơi dậy mong muốn một lần được xuống đấu cùa Đức Nguyên. Hai người họ đã thức thâu đêm , sáng sớm không thể lên đường ngay được , họ quyết định nghỉ ngơi lại một ngày , vừa để hồi sức , vừa để tiếp thêm lương thực cho chặng đời dài sau này.

Khoảng thời gian sau đó, Đức Nguyên cùng Gia Minh đã tìm được ngôi mộ , Đức Nguyên không thể kiềm chế sự tò mò lên đã quyết định xuống đấu. Chính từ đó , đã kéo thêm đầy rẫy nguy hiểm cho Gia Minh , vốn vẫn chưa thành thạo việc đổ đấu.Nhưng cũng vì vậy , họ cùng trải qua sinh tử , kết bái huynh đệ , thề nguyện tuy không sinh cùng ngày, cùng tháng nhưng nguyện chết cùng ngày cùng tháng cùng năm. Trong một lần say rượu khi đang trên đường trở lại nước , để thực hiện lời hứa dịch nghĩa lời nguyền cổ đại với Đức Nguyên, Gia Minh vừa khóc, vừa nói:

- Hôm nay, đệ phải nói thật với huynh, điều đệ đã dấu trong lòng bấy lâu nay, chứ lương tâm đệ cắn rứt mãi không thôi.

Đức Nguyên không hiểu hỏi :

- Hai huynh đệ ta đã cùng nhau vào sinh ra tử, có gì cần nói, đệ cứ nói đi.

- Thật ra , là đệ đã lừa huynh , đệ không hề biết những kí tự cổ kia. Vốn chỉ định lừa huynh đi tìm ngôi mộ kia, rồi bỏ mặc huynh tự sinh tự diệt.Ai ngờ huynh không những giúp đệ, còn cứu đệ một mạng. Ta thực sự không còn mặt mũi nào dám nhìn huynh. – Nói đoạn rút dao găm trong người ra định tự sát.

Đức Nguyên liền vội giật lấy con dao từ đây Gia Minh , ném ra xa. Liền mắng:

- Đệ cùng ta đã kết bái huynh đệ , đệ chết rồi thì chẳng phải ta cũng phải chết.Ta chẳng phải hạng tham sống sợ chết gì , nhưng ta đang mang trên mình trọng trách của gia tộc, nếu chết vì nguyên nhân không chính đáng, ta còn mặt mũi nào gặp lại liệt tổ liệt tông.

Gia Minh thẫn thờ , ánh mắt vẫn gián chặt vào con dao găm dưới đất.Nhưng khi nghe thấy Đức Nguyên còn gánh vác trên vai sứ mạng của gia tộc , liền bình tĩnh hỏi lại :

- Trước nay, huynh chưa từng kể về gia thế của mình , đệ vẫn luôn tò mò, dường như thuật phong thủy của huynh có chút giống với phong thủy Trung Hoa bọn đệ. Huynh còn nỗi bận tâm gì , xin hãy nói ra. Cái mạng này cũng do huynh nhặt về, dù có phải nhảy vào nước sôi lửa bỏng, đệ cũng nguyện dốc hết sức mình vì huynh.

Đức Nguyên thở dài , kể lại đầu đuôi câu chuyện về gia tộc mình…

Vốn cũng là kẻ hiểu biết về phong thủy , Gia Minh sửng sốt một hồi lâu mới đáp :

- E rằng , cuốn sách phong thủy nhà huynh là quyển sách cuối cùng còn sót lại chứa đựng toàn bộ những huyền cơ của phong thủy học.Tuy Trung Hoa là cái nôi của phong thủy nhưng do chiến tranh loạn lạc , khiến cho những kiến thức về phong thủy chính tông cũng dần thất lạc , đến nay đã không còn trọn vẹn nữa . Trước đây, ta nhớ đã từng nghe đến một viên chân trâu có tên Xá Lợi Hoàn, có tác dụng hồi phục dương khí cho những mảnh đất phong thủy. Viên Xá Lợi Hoàn này đã xuất hiện từ đời nhà Đường , không biết hiện giờ đã lưu lạc đến nơi nào. Có điều , ta đã bội tín một lần , cũng lên làm tròn chữ nghĩa , đệ sẽ giúp huynh nghe ngóng tin tức khắp nơi , giúp huynh hoàn thành sứ mệnh với gia tộc.

Đức Nguyên từ đó không hành nghề phong thủy ở nước Nam , Gia Minh cũng rời bỏ Thiên Địa hội , hai người - hai Mô Kim hiệu úy cùng nhau đổ đấu , tế thế cứu đời, đồng thời cũng là để tìm kiếm viên Xá Lợi hoàn, nghe ngóng tin tức về những kí tự cổ kia.

Đến năm ba lăm tuổi , cũng là lần cuối Đức Nguyên trở về nhà , ghi lại những phát hiện trên cùng những việc mình đã trải qua vào cuốn sổ “ Lịch sử dòng họ Vũ Đức”, từ đó không thấy ghi chép gì nữa. Lúc này , trong đầu tôi đang suy nghĩ ra rất nhiều tình huống. Phải chăng , sư tổ Đức Nguyên đã thành công vì hai đời gần nhất là ông và cha tôi đều làm đến chức thiếu tướng, uy danh rất cao trong quân đội. Nhưng có điều tại sao khi đã thành công, đáng lẽ phải ghi lại để con cháu đời sau biết , cũng như chứng minh công lao với gia tộc mình.Mà chỉ ghi chép lại đến năm ba lăm tuổi. Tình huống thứ hai , là ông đã thất bại , nhưng gia tộc tôi không những không xảy ra biến cố tuyệt tử tuyệt tôn khi ông tôi là đời thứ mười không có ghi chép gì về việc phong ấn mà chỉ có ghi chép về việc ông tham gia quân đội.Phải chăng , lúc sư tổ Đức Minh phong ấn có nói dương khí Bạch Hổ đã được khôi phục đến sáu bảy phần và hai trăm năm sau mới phải phong ấn lại nên chưa có ảnh hưởng gì. Mà trong lịch sử gia tộc, cũng chỉ có ông tôi và bố tôi là cưỡng lại được lời thúc dục từ cuốn “Địa lí Tả Ao” đều không mở cuốn sách. Có lẽ, lúc họ sinh ra trong hoàn cảnh nước mất , nhà tan , tinh thần yêu nước của dân tộc Việt Nam ta luôn chảy trong huyết mạch của từng người dân đất Việt, chính vì vậy cả ông và cha tôi mới cưỡng lại được “cám dỗ” từ quyển sách – bảo vật gia truyền cùa Vũ gia. Đến đời tôi , liệu có phải mở nó ra lần nữa không ? Tôi cứ thế suy nghĩ mông lung , ngủ thiếp đi từ lúc nào k