
iu nghỉu. Trong tủ lạnh đầy thịt, nhất là thịt gà. Hồi còn ở nhà, chỉ có ngày giỗ chạp hay Tết nhất chúng mới được ăn thịt gà, còn thì là rau muống với cơm độn khoai.
- Mày có biết đây là đâu không?
Thằng Vũ hỏi con Hiền. Con chị ngẩn ra một chập, rồi nói bừa:
- Tao cũng không biết. Hồi ở trong trại, cứ thấy nói đi... Mỹ. Mỹ Tho chứ gì...
Thằng Vũ nhớ ra điều gì, cướp lời:
- Còn đi Tây... là Tây Ninh chứ gì.
Con Hiền cười:
- Có người phải đi Phi... chắc là phi trường Tân Sơn Nhứt, mày nhỉ?
Chúng nó ở trong trại không lâu, nên cũng không biết được gì hơn. Con Hiền nằm xoài trên thảm phòng familyroom:
- Mặc kệ, đâu cũng được. Nhưng sao ở đây coi mòi sướng hơn ở Sài Gòn nhiều.
Nhưng bỗng nó nhỏm dậy, la lên:
- Không, chắc đây là nơi nào thực xa, thực xa nhà mình. Lúc vượt biên, họ nhốt mình dưới hầm tầu mấy ngày, chắc là trại tỵ nạn cũng xa nhà lắm, rồi máy bay bay mấy ngày nữa... Đây chắc là Mỹ...
- Mỹ là gì?
- Mỹ là Mỹ đó.
- Tết mình có về Đà Lạt được không?
- Chắc không.
- Mẹ mong lắm. Tao nhớ mẹ quá.
Hai đứa lại ăn. Cứ bánh mì với trứng gà mà đớp. Chúng thấy mấy trái nho ủng trong tủ lạnh mừng như bắt được vàng, ăn ngấu nghiến.
Mấy ngày sau, hai đứa bị bà vợ của bố gọi ra chỉnh cho một trận nên thân:
- Tụi bay hư quá. Ăn uống dề dãi, phá phách nhà cửa, giường nệm lôi thôi...
Hai đứa dơm dớm nước mắt.
Ngày hôm sau, chị em tiu nghỉu, nằm khàn. Mỗi đứa được phát cho một thỏi "kẹo cao su", hai chị em chia nhau nhai trọn ngày.
Thằng Vũ chống tay dưới cằm, than:
- Buồn bỏ bà...
- Tao cũng vậy. Nhớ bà, nhớ mẹ quá!
Thằng Vũ ngồi dậy:
- Hiền, mà kể chuyện Phạm Công-Cúc Hoa đi...
- Kể hàng chục lần rồi...
Thằng Vũ cau mày:
- Tao thấy bố giống ông Phạm Công, bà ấy giống mụ dì ghẻ... còn tao giống thằng Tiến Lực, mày giống con Nghi Xuân.
Con Hiền phản đối:
- Mày nói bậy, mẹ đã chết đâu mà có dì ghẻ?
- Ừa.
Thằng Vũ lại nằm ềnh ra sàn nhà lim dim ngủ. Bỗng nó gãi đầu như điên. Con Hiền đến bên nó bảo:
- Mày đưa đầu tao xem có chí không. Mấy hôm trước ở trong trại, tao chải đầu cho mày thấy chí rụng như sung.
Thằng Vũ lùi ra xa, gạt đi:
- Tao tắm xà bông rồi mà.
Con Hiền vẫn lết tới, vạch tóc thằng em:
- Chưa chắc hết. Ở dơ, bả lại chửi cho.
Thằng Vũ nghe con chị dọa, đành nằm im. Con Hiền lôi đầu thằng em tới gần cửa patio, vạch tóc tìm chí. Nó bắt được liên tiếp mấy con, trách em:
- Mày ở dơ quá. Phải siêng tắm không chết đòn đấy.
Thằng Vũ cười trừ:
- Mày bắt chắc cũng còn sót. Mẹ mà ở đây thì không còn một mống.
Con Hiền buồn rầu hỏi:
- Mày còn nhớ đoạn con Nghi Xuân và thằng Tiến Lực bị dì ghẻ đánh, đang đêm, chúng chạy ra tha ma, mẹ chúng hiện lên bắt chí cho chúng nó không?
- Ừa, mẹ chúng nó bắt chí tới sáng, mãi tới lúc gà gáy rồi mới biến đi, đúng không?
- Ừa, mày nhớ khá lắm. Tụi nó còn sướng hơn mình, mày nhỉ. Mình mà bị bả đánh đòn là cứ chịu chết thôi. Mẹ ở Đà Lạt làm sao tới đây cứu mình!
Thằng Vũ bỗng vùng dậy, nói:
- Nếu mẹ mình cũng chết rồi thì mẹ có thể đến đây với mình được, phải không mày?
Con Hiền rùng mình, la em:
- Mày nói bậy. Làm sao mẹ chết được. Tết đến, vườn nhà mình nở đầy hoa đào, hoa mận, hoa mơ là mẹ đón mình về...
Hôm chủ nhật, trời bỗng ấm áp. Bố dẫn hai đứa đi bộ tới thăm một người bạn cách nhà không xa. Hai đứa lần đầu tiên được ra ngoài. Con đường nhựa chạy dài, thẳng tắp lên dẫy núi trước mặt. Căn nhà đến chơi ở cuối dẫy, mái ngói đỏ chót, lưng quay ra một vườn mơ, trắng xóa những hoa.
Con Hiền khẽ nói với thằng Vũ:
- Giống vườn nhà mình nhỉ.
- Ừa, hôm nào mình xin ra đây chơi đi. Chắc khoái lắm. Đâu có xa, đi bộ một chút xíu.
Bố chúng nhìn hai đứa nói:
- Ừ, giống nhà mình. Để hôm nào ấm áp, bố dẫn tụi bay ra đó chơi.
Con Hiền reo lên:
- Bố nhớ nhá. Ở nhà mẹ và tụi con ra vườn làm cỏ hoài.
Người đàn ông bỗng cảm thấy xót xa, nên vội lảng sang chuyện khác:
- Thôi lẹ chân lên, còn về ăn cơm.
Những ngày sau đó, hai đứa hết chuyện, nằm quay lơ ra ngủ suốt ngày. Thực buồn tẻ.
Có hôm, thằng Vũ nhớ tới rừng mơ, nhắc con Hiền:
- Mình ra rừng mơ chơi đi.
Con Hiền gạt đi:
- Sợ bả biết lại chết đòn.
Thằng Vũ im một lúc rồi lắc đầu:
- Bả làm sao mà biết được.
- Nhưng tao đâu biết lối đi.
- Khó gì. Ra ngoài này, quẹo trái, rồi lại quẹo trái nữa là tới lộ. Đi thẳng một giấc là tới rừng mơ liền à.
Con Hiền vẫn ngần ngại:
- Đông xe thấy mồ...
- Mày nhát như cáy.
Thằng Vũ nói xong chán ngán bỏ đi.
Hai hôm sau, vào buổi trưa, thằng Vũ lại nhắc tới vụ ra rừng mơ. Con Hiền bị mê hoặc, lén cùng em mở cửa ra ngoài. Hai đứa đi một chập, nhưng đường xa hơn chúng nó tưởng. Lại sợ bà vợ của bố bắt gặp, dù biết bà ấy còn đang đi làm. Vì thế, khi đến nơi, chúng chỉ dám đứng bên ngoài ngó lơ vào vườn đầy hoa trắng phớt hồng rồi vội bỏ về một cách thèm thuồng.
Nhưng không may cho hai chị em đã bị bà vợ của bố bắt gặp khi về ngang chợ 7 - Eleven, cách nhà không bao xa. Bà ta đón chúng ngay ở cửa vào nhà. Hai đứa tá hỏa tam tinh vì mấy cái bạt tai:
- Ai cho phép tụi bay ra ngoài chơi? Ra kia quỳ gối cho tao coi. Cái đồ mắc dịch.
Bà ta chỉ