XtGem Forum catalog
Tình Yêu Phù Thuỷ

Tình Yêu Phù Thuỷ

Tác giả: Agatha Christie

Thể loại: Truyện ma

Lượt xem: 322630

Bình chọn: 9.5.00/10/263 lượt.

i khác.

- Như vậy - tôi nói - Những mụ phù thuỷ của anh sẽ là những con quạ già có tài thiên nhân và thực hiện nghệ thuật của họ một cách bí mật, lẩm nhẩm những câu thần chú bên cạnh một chảo than khói um, xua đuổi tà ma, nhưng có một bộ ba bà già hoàn toàn bình thường... Cái đó có thể là hấp dẫn.

- Nếu như anh tìm được những diễn viên có thể đóng vai theo cách ấy - Hermia nói bằng giọng khô khan.

- Đấy, cô đã chạm vào chỗ nhạy cảm nhất rồi - David nói - Một ảo tưởng nhỏ về sự điên dại trong bản thảo viết tay và những diễn viên đều chống lại. Cũng như vậy khi có vấn đề chết đột ngột. Không một diễn viên nào chấp nhận chết lặng lẽ, anh ta phải kêu, phải vặn vẹo, trợn mắt, cào ngực, tay túm chặt lấy tóc, cuối cùng là làm trò cười cho thiên hạ.

- Shakespeare chắc chắn sẽ ngạc nhiên nếu ông ấy thấy người ta diễn những vở kịch của ông hôm nay.

- Có phải là cuối cùng thì một ông Bacon nào đó đã viết về Shakespeare không? - Poppy hỏi.

- Người ta đã bỏ cái lý thuyết ấy rồi - David nói một cách âu yếm - Em hiểu gì về Bacon?

- Ông ta đã phát minh ra thuốc súng! - Poppy trả lời bằng một giọng đắc thắng.

David đưa mắt nhìn chúng tôi.

- Anh chị đã hiểu vì sao tôi thích cô bé này. Cô ấy hiểu sự vật một cách rất đáng ngạc nhiên. Em yêu, Francis Bacon chứ không phải là Roger. Cái đó ngày nay rất tiện lợi - anh nói tiếp - ra hiệu cho một kẻ giết người chuyên nghiệp khi anh có một việc nhỏ gì giao cho hắn. Ngày nay cái đó thật là thú vị.

- Nhưng cái đó vẫn còn - Hermia khăng khăng - Và bọn găng tơ ở Chicago?

- Nhưng không. Tôi nghĩ đến những người bình thường muốn thủ tiêu một kẻ nào đó. Một kẻ cạnh tranh khó chịu, một bà cô Emily rất giàu có nhưng lại cố bám lấy cái sống, một người chồng quấy rầy. Thú vị biết bao nhiêu nếu có thể gọi dây nói cho một hãng lớn: "Giao cho tôi hai tên giết người. Hạng nhất".

Chúng tôi cười.

- Nhưng người ta có thể làm được việc ấy - Poppy noi.

Tất cả chúng tôi đều quay về phía cô.

- Bằng cách nào? Em yêu - David hỏi.

- Em muốn nói rằng người ta có thể làm được việc đó nếu người ta muốn... Những người như chúng ta. Nhưng em tin rằng những việc đó sẽ rất tốn kém.

Cặp mắt to của cô gái trẻ tỏ ra hoàn toàn ngây thơ, đôi môi hé mở.

- Nhưng, em muốn nói gì? - David ngạc nhiên hỏi.

Poppy tỏ ra bối rối:

- Ồ... Em không biết rõ. Em nói về "Pale Horse" và những chuyện tiếp đó.

- Một con ngựa nhợt nhạt? Con ngựa nhợt nhạt thuộc loại gì?

Poppy đỏ mặt, cụp đôi mi mắt xuống:

- Em thật là ngu dại. Một hôm có một người nào đó đã nói một vài việc... em đã hiểu không đầy đủ.

- Thôi, em uống đi - David dịu dàng nói.

* * *Thật là thích thú mà xác nhận rằng khi người ta đã nghe nói đến một chuyện gì mà hai mươi tư tiếng đồng hồ sau đó lại có dịp nhắc đến. Tôi có cái chứng cớ đó vào ngày hôm sau.

Máy điện thoại reo và tôi nhấc máy.

- Flaxman bảy ba tám bốn một (73841).

Một tiếng nấc chạy dọc đường dây. Sau đó một tiếng hổn hển nhưng d9ầy thách thức vang lên bên tai tôi:

- Tôi đã nghĩ và tôi sẽ đi!

- Thật là đầy đủ - Tôi trả lời và kiếm cách kéo dài thời gian - Ồ... có phải...... Cuối cùng thì tiếng nói tiếp tục, thiên lôi không bao giờ đánh hai lần cùng một chỗ.

- Cô có chắc chắn về số báo mà cô muốn không?

- Chắc chắn là như vậy! Anh là Mark Easterbrook phải không?

- Ồ, tôi hiểu, thưa cô Oliver.

- Anh không biết à? Tôi đã không nghĩ đến việc ấy. Đây là ngày hội của Rhoda. Tôi đến để ký tên vào những cuốn sách của tôi.

- Thật là đáng mến, về phần cô. Chắc chắn là cô sẽ nghỉ lại ở nhà chị ấy chứ?

- Không có đón tiếp chứ! - Oliver lo ngại hỏi - Anh hiểu cái đó là như thế nào, mọi người chạy đến với anh để hỏi rằng anh đang viết về cái gì trong khi anh đang uống nước cà chua. Tôi không bao giờ tìm được câu trả lời phù hợp. Anh không tin là người ta sẽ đưa tôi đi ăn uống gì đó ở "Con ngựa hồng" à?

Cuối cũng là "CON NGỰA NHỢT NHẠT". Một quán hàng. Bao giờ tôi cũng thấy dễ chịu khi ngồi ở những nơi ấy. Tôi có thể uống tuy cái đó làm tôi đầy hơi.

- Tại sao cô lại nói đến CON NGỰA NHỢT NHẠT?

- Có một quán hàng ở rìa làng mang cái tên đó. Ít nhất thì đây là "Con ngựa hồng" và như thế thì hay hơn. Tôi có thể tạo ra nó. Tôi có nhiều trí tưởng tượng.

- Thế còn "Con vẹt có mào" ra sao rồi? - Tôi hỏi.

- Con vẹt có mào nào?

- Và những quả cầu nữa?

- Thật vậy - Oliver trả lời giọng nghiêm trang - Anh điên hay là anh bị bệnh rụng tóc đấy? Những Con ngựa hồng, những con vẹt có mào và những quả cầu.

Cô ta gác máy.

Tôi đang nghĩ đến cái tin mơ hồ về CON NGỰA NHỢT NHẠT khi tiếng chuông của máy điện thoại réo lên một lần nữa.

Lần này là ông Soannes White, một ông chưởng khế đạo mạo. Ông nhắc tôi rằng, theo chúc thư của bà mẹ đỡ đầu của tôi là phu nhân Hensketh-Dubois thì tôi được phép chọn và nhận ba trong số những bức tranh của bà.

- Việc bán những của cải của người qua đời tại Luân Đôn đã được quyết định và nếu có thể mời ông tới phố Ellesmere trong thời gian ngắn nhất...

- Tôi sẽ đến ngay bây giờ.

Buổi sáng nay có vẻ à thuận lợi đối với công việc của tôi.

Cắp trong tay ba bức hoạ vẽ