
ình, giới thiệu cho tôi một bức tranh về một con người hắn mơ tưởng nhưng không được. Không bằng lòng với ý định đi theo con đường của người cha, hắn tìm may mắn trên những tấm ván bấp bênh. Không thành công do thiếu sự mềm dẻo, chắc chắn là như vậy. Ý muốn làm chứng giúp vào việc tìm ra một kẻ giết người của hắn chắc chắn trở nên thực tế. Tại sao hắn lại có cái ý muốn trở thành một tên can phạm lớn trốn tránh pháp luật thì chúng ta chưa biết.
Để trở lại từ đầu, sự mô tả con người như hắn đã làm và nói là gặp ở ngoài phố chắc chắn, đó là người mà hắn đã gặp một lúc nào đó. Hẳn là hắn đã gặp Venables trên ôtô buýt ở Bournemouth. Hắn có ấn tượng mạnh mẽ về ông này mà không biết rằng ông ta bị liệt chân từ lâu.
Mặc khác Osborne là một dược sĩ. Tôi đã nghĩ rằng bản danh sách mà chúng ta tìm được có thể có quan hệ đối với việc kinh doanh ma tuý. Nhưng không phải như vậy, chúng ta đều đã rõ và tôi có thể quên Osborne nếu không được hắn nhắc lại trong trí nhớ của chúng ta. Hắn muốn nắm tình hình. Hắn luôn luôn không ngờ được rằng Venables mà hắn đã gặp ở Much Deeping lại bị tàn tật. Nhưng khi biết, hắn đã không khôn khéo để rút lui. Hắn kiên trì giữ vững lập luận của hắn. Việc tôi đến thăm hắn ở Bournemouth đã mang lại nhiều kết quả.
- Nhưng hắn đã làm gì với tiền kiếm được của hắn? Vì tôi nghĩ rằng hắn không làm việc không công.
- Ồ, không. Hắn có dự định đi chơi xa, mơ ước các cuộc khoản đãi, mơ ước được chiêm ngưỡng và tôn trọng về sự giàu sang. Và cái mong mỏi đó càng tăng lên sau mỗi vụ giết người. Hắn đã bị nhiễm độc, tôi chắc chắn hắn sẽ rất hài lòng khi ngồi trên ghế các bị cáo, cái nơi mà mọi người đều chú ý đến ở toà án.
- Nhưng cuối cùng thì hắn dùng tiền để làm gì?
- Ồ! Rất đơn giản. Có lẽ tôi chưa hiểu nếu chính mắt tôi chưa được trông thấy cách trang bị đồ gỗ khốn khổ trong biệt thự của hắn. Hắn keo kiệt. Hắn thích có tiền trong tay, không phải là để tiêu dùng mà là để giữ lấy. Người ta có thể sẽ tìm thấy tiền trong rương của hắn, tôi tin chắc về điều này.
Ở Much Deeping mọi vật đều bình thường tươi mát.
Rhoda đang chữa bệnh cho những con chó của chị, lần này tôi tin chắc là chúng sẽ khỏi. Chị ngước mắt nhìn khi tôi tới gần và hỏi rằng tôi có thể giúp chị được không. Tôi ngồi xuống làm việc với chị và hỏi tin tức về Ginger.
- Cô ấy đã tới chỗ CON NGỰA NHỢT NHẠT.
- Sao?
- Cô ấy bảo rằng ở đấy cô ấy có một việc gì đó cần làm.
- Nhưng ngôi nhà ấy đã vắng chủ.
- Tôi đã biết điều đó.
- Cô ấy còn yếu. Cô ấy chưa trở về tình trạng...
- Cậu đừng bồn chồn như vậy! Sức khoẻ của Ginger rất tốt. Cậu đã có cuốn sách vừa xuất bản của cô Oliver chưa? Nó có tên là "Con vẹt trắng". Có một cuốn để trên bàn, trong nhà ấy.
- Thượng đế phù hộ cho cô Oliver, và cả cô Edith Binns nữa.
- Edith Binns là ai vậy?
- Là một người đàn bà nhận ra một người nào đó trong tấm ảnh. Cô ấy chỉ là người hầu trung thành của bà mẹ đỡ đầu quá cố của tôi mà thôi.
- Chị không hiểu một lời nào trong câu chuyện cậu nói. Đã có chuyện gì xảy ra với cậu, Mark?
* * *
Tôi không trả lời và lên đường đi tới CON NGỰA NHỢT NHẠT. Tôi gặp bà Dane Calthrop. Bà ấy chào tôi rất nhiệt tình, giơ tay chỉ về phía cái quán rượu cũ, trống trơn và bình yên dưới ánh nắng mùa thu.
- Trong suốt câu chuyện này, tôi đã rất ngạc nhiên. Tôi không tìm ra được cái điểm chính. Trong đó không có một sơ mua bán quái đản với ma quỷ, không có một sự vinh quang địa ngục nào. Chỉ là những chuyện đánh lừa trẻ con, vì tiền không có gì là quí phái hay vĩ nhân... chỉ có sự ti tiện và hèn hạ.
- Hình như bà tán thành ý kiến của Lejeune?
- Tôi hài lòng về con người đó. Chúng ta vào thăm Ginger chứ?
- Cô ấy làm gì trong đó?
- Cô ta đang lau chùi một vật gì đó.
Một mùi dầu thông hăng hắc đón chúng tôi ngay ở ngưỡng cửa. Ginger đang làm việc giữa đám chai lọ và giẻ lau. Cô ngẩng đầu khi chúng tôi tới. Cô còn rất xanh và gầy. Một chiếc khăn quấn trên đầu, tóc chưa mọc lại hết. Cô chỉ là cái bóng của chính cô.
- Cô ta rất khỏe - Bà Dane Calthrop tuyên bố như đã đọc được ý nghĩ của tôi, theo thói quen của bà.
- Xin xem đây - Ginger nói một cách thỏa mãn và chỉ vào tấm biển cũ.
Bụi bậm trong nhiều năm đã được xoá sạch, người ta nhìn rõ CON NGỰA NHỢT NHẠT chỉ là một bộ xương dúm dó với những đốt xương lấp lánh.
Vừa sâu thẳm, vừa vang dội, tiếng bà Dane Calthrop cất lên đằng sau tôi:
- Sách khải huyền, chương sáu, đoạn thứ tám: "Và tôi trông thấy một cọn ngựa màu nhợt nhạt, và người cởi nó là Thần Chết và có Địa Ngục đi theo"...
Chúng tôi yên lặng trong mấy giây đồng hồ và bà Dane Calthrop tỏ ra lạ lùng, nói với giọng hoàn toàn bình thường.
- Đấy tôi phải đi ngay bây giờ. Tập hợp các bà mẹ trong các gia đình.
Bà dừng lại ở ngưỡng cửa, lấy đầu ra hiệu cho Ginger và tuyên bố:
- Cô sẽ là một bà mẹ tốt.
- Ginger - Tôi nói - Cô có muốn không?
- Sao? Làm một bà mẹ tốt à?
- Cô biết tôi muốn nói cái gì rồi.
- Có thể nhưng tôi muốn một lời đề nghị chắc chắn.
Tôi đã ôm lấy cô.
Một lát sau cô hỏi tôi:
- Anh có chắc chắn là anh không muốn cưới cái cô Hermia ấy khô