. Nhưng tôi luôn cảm thấy nếu hôm đó tôi gõ cửa trướcthì sẽ không có chuyện tự ý xông vào phòng giáo sư Hứa như vậy, và cũngsẽ không nghe thấy giọng hát phụ nữ kỳ dị đó. Đúng, lúc đó nhất định cómột chuyện đặc biệt nào đó, là do sự lỗ mãng làm gián đoạn tiến trìnhđặc biệt nào đó của giáo sư Hứa, thậm chí có thể gây ra hậu quả vô cùngnghiêm trọng, bởi thế ông mới nổi trận lôi đình với tôi như vậy".
"Đừng nghĩ thế, đây chỉ là ám thị tâm lý mà anh tự tạo ra cho mình thôi".
Tôn Tử Sở cười đau khổ nói: "Trong di thư mà giáo sư Hứa để lại khôngviết nguyên nhân tự sát, ba năm nay cũng chưa có ai làm sáng tỏ được,còn tôi thì không muốn trở lại tòa nhà này nữa".
Vừa nói chúng tôi đã vừa bước tới tầng ba, cả dãy hành lang không cólấy một ngọn đèn, hình như lâu lắm rồi chẳng có ai tới đây cả. Tôn Tử Sở dẫn tôi tới cuối hành lang, đối diện với cánh cửa sắt dày cộp nói: "Đây là phòng thực nghiệm tâm lý học".
Anh ấy dùng chìa khóa lấy dưới lầu mở cửa, cẩn thận bước vào phòng thực nghiệm, tôi bám sát hteo sau anh, chỉ ngửi thấy một mùi ẩm mốc, có lẽba năm nay chưa từng mở cửa sổ.
Không gian của phòng thực nghiệm rất lớn, bàn ghế bày rất ngăn nắp, chỉ có điều trên đó phủ một lớp bụi dày. Tôn Tử Sở cẩn thận ngắm nghía hồilâu, khẽ nói: "Này, hình như vẫn giống hết như ba năm trước".
Tôi lấy tay bịt mũi nói: "Ở đây có thứ gì đặc biệt không? Ví dụ như bút kí hay sổ ghi chép công việc hàng ngày chẳng hạn".
"Những thứ liên quan đến công việc khả năng bị nhà trường thu hết lại rồi? Còn lại đều là những thứ không quan trọng".
Tuy không khí trong phòng thực nghiệm có vẻ vẫn giống hệt như ba nămtrước, nhưng tôi lại nảy sinh một cảm giác khác, hình như đằng sau lưnglại có thêm một đôi mắt. Tôi lập tức quay đầu lại theo phản xạ, nhưngsau lưng chẳng có gì cả, có lẽ trừ u hồn không nhìn thấy được ra.
"Biết không? Đã từng có một lời đồn, có một sinh viên nào đó nửa đêm đi qua tòa nhà này và nhìn thấy ánh lửa leo lét như đốm lửa ma chơi sánglên trong khung cửa sổ".
Tôi vội vàng lắc đầu: "Đừng nói nữa, nói nữa có khi lại gọi u hồn về thật đấy".
Lúc này, tôi chú ý tới cánh cửa trong phòng thực nghiệm, từ từ bước tới trước cánh cửa ấy, màng nhĩ lại nghe thấy giọng hát xa xôi của ngườiphụ nữ đó…
Đã từng nghe thấy ở đó sao? Không, lẽ nào là âm thanh tự nhiên tạo ra từ trong não?
Tôi bất giác bịt tai lại, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng bên trong.
"Ê, đợi đã!"
Tôn Tử Sở gọi giật lại phía sau lưng tôi, nhưng tôi căn bản không bận tâm lời anh ấy gọi mà tiến thẳng vào bên trong.
Trong lúc tôi bước vào căn phòng này, mắt tôi bị bức tường trước mặt chích mạnh một nhát. Bởi vì tôi nhìn thấy…

Phút chốc, giống như có một ngọn lửa đốt cháy hai mắt, tôi run rẩy lùi lại một bước rộng.
"Ui da!" Hóa ra là chân Tôn Tử Sở bị tôi giẫm phải, anh ấy đẩy tôi một cái từ phía sau hỏi: "Sao thế?"
Tôi chỉ biết đứng như trời trồng trước cửa, nhìn chằm chằm lên bứctường trước mặt, giống hệt như kính cửa sổ trong phòng ngủ Tô ThiênBình, trên bức tường này cũng vẽ một
to.
Tôn Tử Sở cà nhắc bước thấp bước cao đi tới bên cạnh tôi, anh ấy cũngđã để ý thấy ký hiệu trên tường nên liền lập tức im lặng trở lại.
Đây là căn phòng nhỏ mười mấy mét vuông, một mặt là cửa sổ, một mặt làbức tường trống trơn, hai mặt còn lại toàn là giá sách cao ngất ngưởng,các loại sách xếp từ dưới đất lên tận trần nhà.
Trong căn phòng hình như nồng nặc một mùi đặc biệt gì đó, tôi chầm chậm bước lại gần bức tường, tỉ mẩn ngắm nghía
trên tường.
Không sai, chính là kí hiệu này, dùng chất liệu màu vẽ nào đó màu đỏ vẻ lên, giống như vòng trỏn được hợp thành bởi hai đường máu tươi.
Nó đang nhìn tôi…
Tại sao đi tới đâu tôi cũng đều nhìn thấy nó? Lẽ nào nó đã trở thànhmột ký hiệu và lời nguyền nào đó của tôi chăng? Đối diện với
đỏ tươi trên tường, tim tôi đập càng lúc càng nhanh, nếu như bật chútnhạc trầm trầm kỳ dị lên có lẽ càng giống phim kinh dị hơn nữa.
Tôn Tử Sở cũng đã bước tới, kinh ngạc hỏi: "Kí hiệu này kỳ lạ thật, ba năm trước tôi không nhìn thấy nó".
Tôi thu hết can đảm sờ lên ký hiệu trên tường nói: "Cái này không thểdo ba năm trước để lại". Vì màu vẽ này sờ lên thấy vẫn còn ướt, rất cókhả năng là mấy ngày gần đây, thậm chí là mấy tiếng trước vẽ lên.
"Hình như trong di chỉ của văn minh Lương Chử từng phát hiện thấy kí hiệu này".
Tôi lập tức hưng phấn trở lại: "Thế anh có biết ý nghĩa của nó không?"
Tôn Tử Sở lắc đầu vẻ mù tịt: "Không biết – Rút cuộc ai đã vẽ nó chứ?"
Cửa sắt của phòng thực nghiệm luôn khóa chặt, ba năm nay gần như khôngcó ai vào đây, trừ phi là không cần mở cửa mà vẫn có thể vào được – uhồn.
Ôi, tôi thật sự không muốn cố ý tạo ra vẻ huyền hoặc trong truyện đâ Tôi lại nằm mơ.
Nhưng buổi sớm tỉnh dậy lại không nhớ rõ mình đã mơ thấy ai.
Điều duy nhất nhớ rõ chính là giọng hát, giọng hát nữ yi yi a a văngvẳng bê