XtGem Forum catalog
Vương Phi 18 Tuổi Mang Tâm Hồn 13 Tuổi(Xuyên Không)

Vương Phi 18 Tuổi Mang Tâm Hồn 13 Tuổi(Xuyên Không)

Tác giả: Tiểu Yên

Thể loại: Truyện ma

Lượt xem: 325581

Bình chọn: 10.00/10/558 lượt.

lên tim và xem đi,nó sẽ giúp người nhận ra tình cảm của mình..

- Thật sao?-Nàng muốn chứng minh,hỏi lại

-ừ

Thế là nàng lấy miếng ngọc ra đặt lên tim mình và nhắm mắt lại....một thứ gì đó luồn vào trong tim nàng,nàng cảm thấy mình đã yêu hắn thật rồi..nhưng mãnh liệt hơn nữa,nàng tháo miếng ngọc ra đeo lại ở vị trí cũ,ta thực sự đã... ? Nàng cười nhạt rồi nhìn tiểu phi

- Thôi,ta hiểu rồi....ta sẽ tập quên hắn

- Ừm,công chúa làm vậy sẽ tốt hơn,,,cho tương lai ! Tiểu phi cười mỉm cười rót trà cho nàng,trong lòng suy nghĩ một việc nàng chưa biết * Công chúa chưa nhận ra...Vũ hạo là người của thế kỷ 21 sao? *

- Tiểu thư...tiểu thư...cho ta ngồi đây được không? -Phía sau nàng là một cô nương ,trông rất cao,nước da đen hơn nàng một chút,y như trai giả gái vậy...Nàng cảm thấy hơi...sợ

- Ờ,ngươi cứ ngồi..-Nàng gật nhẹ

Đoạn này không bật mý được,đọc giả thử nghĩ xem cô nương ấy có ý đồ gì và là ai nào? :3 Tác giả chưa nói giờ được nha

- Cô nương tên gì vậy? -Cô ta hỏi,rồi nhìn vào nàng

- Ta...là Yên Linh - Nàng gượng cười nói..

- Hế,ta cũng tên Linh,nhưng là Châu Linh...-Cô mỉm cười như nhặt được vàng rồi nói

- Hờ,ờ...à....rất vui được gặp cô nương -Nàng nhăn mặt cố nói thành lời.Người gì đâu vô duyên thấy mồ !

-Còn đây là,,,,-Cô nhìn sang Tiểu phi rồi thắc mắc

- Ta là Tiểu phi- Tiểu phi đáp

-Ừm,chào cô...-Cô cười

- Mà cô nương là người ở đâu thế? -Nàng thắc mắc

- À...ta đến từ Hiên Châu,là một vùng quê...

- Ừa,,ra là vậy...cô đến đây tìm ai sao?

- Ta...tìm Mạc Vũ hạo,hắn....đã làm ta mang thai rồi bỏ đi,giờ ta chỉ đi có 1 mình,còn con nhỏ đang ở nhà...Hic -Cô nói vẻ buồn thảm,làm nàng thấy thương vô cùng...Nhưng Mạc Vũ hạo ư?

-mạc vũ hạo nào thế?

-Là đại thiếu gia của Hắc gia trang...-Cô trả lời

- May quá,không phải hắn...-Nàng thở dài..

-Hắn là ai? Cô cũng quen người tên Vũ hạo sao? -Châu Linh giả vờ ngạc nhiên rồi hỏi lại? Coi bộ kế hoạch có ích rồi,hắn nhất định tra ra nàng có yêu hắn không..

- Là vương gia,...ý không phu quân ta...-Nàng mỉm cười.Rốt cục cô ta có ý đồ gì? Nàng suy nghĩ rồi nhìn vào cô,cô bỗng nhiên hỏi tiếp:

- Nhưng,coi bộ cô không thích phu quân cô nhỉ,bị ép hôn sao?

-Ơ...sao cô biết ta bị ép..?

-Ta cũng từng như thế,cứ nhắc đến cái tên bị ép cưới ta ta lại nhăn mặt nói không ra lời -Cô nhíu mi nói

- Ra vậy...nhưng ta có thích phu quân ta mà..nên cũng không gọi là bị ép...-Nàng cúi đầu hơi xấu hổ

Azza,sao tự dưng nói cho người lạ biết vậy kìa.....

- Hế,vậy là cô thích phu quân cô rồi....

- Ơ...ta cũng không biết,ta cảm thấy ghen tỵ khi thấy hắn cười với người con gái khác,,,,ta...

-Chính xác nàng đã yêu phu quân mình..

-ừm,ta cũng nghĩ ta yêu hắn rồi...-Nàng gật gù rồi uống ngụm trà..

Ế??? Mà sao cô nương này vô duyên quá vậy,tự dưng soi mói chuyện của nàng,định làm cái quái gì đây hả??

- Haha,vậy là nàng yêu ta.......nương tử-Hắn ôm chầm lấy nàng cười rạng rỡ,á........................ra là Mạc vũ hạo -hắn.....hắn......giả gái để ....để....

Chết tiệt.lần này nàng sẽ giận hắn chết mất thôi......Nàng đẩy hắn ra rồi nhăn mặt lại:

- Vương gia chết tiệt,dám lừa ta..................

- Ta đâu lừa nàng,ta chỉ muốn nhận biết nàng có yêu ta không thôi mà...-Hắn làm mặt cún con ,nói nhỏ chỉ cho nàng nghe được thôi...

- Mà cũng hay thật,bịa chuyện có thai nữa đó,làm ta suýt rơi lệ này...-Nàng bực mình

-Thôi nào....xin lỗi nương tử,ta sai rồi....

- Biết sai thì sửa đi...

- Làm thế nào?

- Đi chơi đi...-Nàng cười mỉm rồi lay lay tay hắn....Nàng muốn đi dạo với hắn,muốn được mua thêm nhiều đồ trang sức nữa..

- Được,đi nào...-hắn cười,cởi bỏ trang phục nữ ra rồi đi thẳng để Tiểu phi thanh toán tiền trà nãy giờ...

ooO Tối đến Ooo

Trong khuê phòng ấm cúng,đôi lúc có nghe tiếng cười,có khi lại có cả tiếng đàn hát,tạo nên không khí không còn yên ắng nữa mà thay vào nó thật mộng mơ và vui vẻ,tràn đầy sự sống.Nơi đó có một cặp phu thê đang hạnh phúc,lang quân gảy đàn ,còn nương tử hát,họ trông thật xứng đôi,khiến ai nấy đều âm thầm ngưỡng mộ,cũng có những người ghen tỵ nữa,nhưng so bì nào được với đôi trai tài gái sắc nhà người ta chứ !

Một hồi sau tiếng nhạc mới dừng hẳn,ở bên ngoài không có ai,trừ một người đang nghe lén,không ai khác là cô nương kia-người tìm mang tình yêu cho họ,cô cười mỉm,xem ra kế hoạch đã rất thành công,rất chúc mừng cho họ...Nhưng bên trong không còn sức sống âm nhạc nữa,mà là lời nói của lang quân,chàng ảm đạm đến bên nàng,vuốt ve mái tóc nàng rồi mới nói đến vấn đề chính:

- Nương tử...chuyện lúc sáng,nàng còn giận ta không?

- ta đâu thèm giận ngươi ... -Nàng nhìn hắn thấy có gì đó chân thành,cười thầm rồi ủy mị đáp lại,coi bộ nàng sẽ phải chạy nhanh trước khi bị sói ăn thịt ..

Chàng thấy sắc mặt nàng,vội vàng dâng trà rồi mở miệng khách sáo và lễ phép.Trông y như một đầy tớ và cô chủ,nhưng chàng trai còn cao quý lắm,họ đáng ra phải nhường nhịn nhau nhỉ?

- Nàng uống trà trước đi..ta bỏ qua chuyện đó nhé

- Uống thì uống,qua thì qua,ai sợ ngươi-Nói rồi nàng ngoảnh mặt cầm ly trà rồi uống liền một ngụm,trông điệu bộ chẳng có chút nào là tiể