
ả lời,nhưng không được.Nó như bất lực,nhắm mắt dựa vào bờ vai chững chạc của hắn,nó mệt mỏi,muốn tựa...
Nhưng dường như hắn cảm nhận được một luồng âm khí tràn qua,người nó phát sáng,hắn giật mình...nhìn nó....Sao lại như thế? Minh Anh...em rốt cục đã xảy ra chuyện gì ? Có chuyện gì với em hả ?
- Minh Anh,em tỉnh lại đi,mở mắt ra - Hắn đau đớn,lay lay mạnh người nó..
Vẫn thế...không một động tĩnh....
Hắn làm đủ mọi cách,mà nó vẫn không tỉnh,hắn liền ôm chặt lấy nó,để nó không đi đâu mất.
Đột nhiên,lại một luồng sáng nữa hiện ra...Ngọc ấn hiện hình,và nhìn hắn,với một ánh mắt dường như là hình viên đạn,cô ta trợn lên ,nói :
- Buông cô ấy ra.
- Tại sao chứ ? Cô ấy là vợ tôi - Hắn đáp lại.
- Không,hết thời gian rồi...Người mặt đất không thể làm chồng của công chúa...
- Ta là chồng cô ấy,đừng nói nhiều,ta không cho cô đem Minh Anh của ta đi.... - Hắn gào thét,ôm chặt khư khư giữ lấy nó,như là giữ một món đồ rất rất quan trọng,dù chết cũng không được xa rời...
- Buông ra ! - Ngọc Bội Ước Tỷ (tên ngọc ấn ) phán một câu,khiến hắn lạnh cả sóng lưng.
Nói rồi,cô ta chiếu một luồng sáng màu đen vào người hắn,hắn liền bị mấy cây gai cuốn chặt lại,không cho nhúc nhích,hắn đau đớn nhìn nó biến mất từ từ trước mắt mình,hắn cố vùng vẫy :
- Đừng mà...Minh Anh....Xin em đừng bỏ anh...
- Công chúa không phải thứ để cho ngươi tùy tiện yêu, đồ đáng chết ! - Nói xong,Ước Tỷ tạo phép làm Minh Anh biến mất,rồi lại ẩn vào trong tim của nó...
Lúc này,nó cảm thấy rất kỳ lạ....mình đã xa anh Khải sao? Rốt cục mình đang đi đến chỗ nào ? Đó là trong suy nghĩ của nó nghĩ....Còn nó,thì chưa tỉnh lại được....Vẫn còn nhắm mắt,vì Ước tỷ không muốn công chúa trốn mất....Làm hỏng nhiệm vụ của tử thần giao...
* * *
- Xong rồi chứ ? Cháu gái ta đâu ? - Thấy Ước tỷ hiện ra,tử thần ngồi trên ngai vàng nói vọng xuống,hỏi trong thắc mắc.
- Vâng,công chúa ở trong phòng,đang ngủ...
- Được,để ta đi thăm cháu gái ta...Ngươi đừng ở trong tim công chúa nữa,sẽ làm cho nó nhớ thương Khải hơn....
- Rõ - Cúi đầu xuống,Ước tỷ lễ phép đi ra ngoài,rồi làm tiếp công việc mình phải làm....
Tử thần với vẻ nghiêm trang.Nhưng trông đang mưu tính gì đó,bước chậm rãi đến phòng của nó- công chúa đáng thương...Không có được tình yêu của mình....
Tại sao ông ấy lại nhẫn tâm như vậy ? Một lần nữa lặp lại....Như chuyện tình của ba mẹ nó sao?? Bị ngăn cấm hả??? Thật là đáng chết !
Side : sàn truyện
Tác giả : Lâm tiểu yên
Ngày đăng : 10/12/2015
* * *
- Hm.....Hự....Minh...Anh ... - Hắn vừa mở mắt thì thấy mình đang ở bãi biển,nhưng không thấy nó đâu nữa,vội nhớ về chuyện lúc nãy,lòng đau như cắt ...
Ký ức mơ mơ hồ hồ ,ảo ảnh hiện ra trước mắt...Hắn chợt thấy nhói...
* Phải rồi,em biến mất rồi...*
* Em không còn bên anh nữa thật sao ? *
* Rốt cục do điều gì đã ngăn cản anh với em....Minh Anh ? *
Hắn bật cười ngu ngốc....nói tự kỷ như thằng điên...
Em rời xa anh rồi....
Em đi xa quá....Em đi xa anh quá...
Biểu tượng cảm xúc colonthree
Tại sao em lại rời xa anh ?
Đừng bỏ anh đi mà....Anh yêu em,nhiều lắm....Anh yêu em nhiều nhiều lắm....Đừng rời xa anh mà...
Trong nhận thức,hắn cứ gọi tên nó,gọi hoài,gọi mãi....Rồi ngất đi đến lúc nào không hay..
Hắn muốn được cạnh nó,được nhìn thấy và mơ thấy nó....
Xin ai đó,nghe lời cầu nguyện của hắn đi...Giúp hắn...
* * *
Trong căn phòng sang trọng bậc nhất của thế giới bóng đêm,có ánh đèn pha lê màu trắng đen huyền ảo chiếu xuống chiếc giường ngủ của nó-nơi dành cho công chúa vương quốc bóng đêm ngủ,nó uể oải hé mở đôi mắt nhung huyền còn đang buồn ngủ do thuốc mê chưa hết tác dụng hẳn,cố ngồi dậy với trạng thái mệt mỏi,như vừa xảy ra chuyện,nó chợt dụi dụi nhìn quanh ,không gian này....rồi nó tự hỏi :
- Đây là đâu ?
- Tỉnh rồi sao ?
Thấy Nguyệt Minh, tử thần nhìn nó,cười hiền hậu...Tay mân mê thích thú con dơi nhỏ vừa được Huệ Y mang về khoảng ba ngày trước,rồi quay sang Nguyệt Minh,khóe môi ông hơi nhếch lên để nói.Coi có vẻ ông rất là quý phái ..
- Ông...sao...sao con lại ở đây ? Sao Nguyệt Minh lại ở đây ? - Như không tin nổi, nó ngạc nhiên,hỏi tới tấp...Cùng lúc rời khỏi giường và chạy nhanh tới bên ông,lay lay tay như không chấp nhận điều này...
Lạ nhỉ? Nó là công chúa của vương quốc này.Không ở đây thì ở đâu? Với lại về đây là chuyện thường mà...Ông ấy hơi nhăn mày,suy nghĩ..
Nhưng,còn với nó thì đang mơ màng không thể hiểu được.Sao lại đưa nó lên đây mà không hỏi ý nó? Nó đâu có muốn lên đây,phải có hắn đi chung nó mới đi...
À...phải rồi,hình như...nó bị ai đó đem đi....và bây giờ nó cũng không cảm thấy ngọc bội đang ở trong tim mình nữa....Thực sự mọi chuyện đã đến hồi kết?
- Con thắc mắc điều gì? Minh Nhi? - Tử thần hỏi,tay trái vẫn không buông con dơi nhỏ với hàm răng bé tý trắng xinh kia....tay c