
Vân. Chúng ta hợp lại là Phong Vân. Mây và gió luôn luôn ở cùng nhau, anh và em đến chết không bao giờ rời xa.
Câu nói sến súa nhất mà anh đã thủ thỉ vào tai tôi trong ngày kỷ niệm 100 ngày chúng tôi yêu nhau vang lên rõ mồn một.
Tôi khi đó quay lại hỏi anh:
- Đó có phải là lời thề non hẹn biển như trong tiểu thuyết không?
Anh bảo không:
- Đó là lời trái tim anh muốn nói, đó là những cảm nhận của anh, đó
là điều anh mơ ước. Và bất kể giá nào anh cũng không bao giờ rời xa em
trừ khi em không còn yêu anh nữa.
Tôi khi đó chắc có lẽ là lần đầu tiên được yêu chăng, tôi như vỡ òa
trong hạnh phúc, tôi ôm anh khẽ đặt lên môi anh một nụ hôn nhẹ nhàng và
nói:
- Anh đẹp trai thế này làm sao có thể không yêu anh được chứ. Em mãi
yêu anh, còn nếu anh không yêu em nữa thì em cũng sẽ quên thôi, quên anh bẳng đúng thời gian anh yêu em.
Tình yêu thuở ban đầu thật hồn nhiên và ngờ nghệch. Sau khi anh nhẫn tâm rời bỏ tôi, tôi đã làm thế thật, mất thêm 4 năm để quên đi 4 năm yêu
thương con người bội bạc ấy.
Tít, tít. Lan cô nhóc tôi hay chơi gọi điện. Tôi ho ờ ờ để lấy lại
giọng. Tôi nhấc máy chưa kịp alo thì cái giọng lanh lảnh của nó làm tôi
chói tai.
- Chị ở đâu về ngay, bản báo cáo của chị có vấn đề, phó giám đốc đang hỏi.
Tôi ừ ừ cúp máy, ba chân bốn cẳng phi vào, không khí trong phòng có vẻ
ngột ngạt. Lan chỉ ý bảo tôi vào phòng phó giám đốc. Thấy mọi người căng thẳng tôi cũng vì thế mà đẩy cửa run run.
- Phó giám đốc, anh tìm tôi.
- Báo cáo kinh doanh tháng này không khớp với số liệu của phòng tài
chính. Tôi đã tìm ra điểm sai và sửa giúp cô. Tôi vừa mới nhận chức,
không muốn ầm ĩ mà giông cả năm. Vì vậy tôi chỉ cho phép đây là lần sai
cuối cùng.
Anh chậm rãi nói, ánh mắt chăm chú vào màn hình máy tính, không hề ngước nhìn.
- Ra ngoài đi, đóng cửa lại.
Anh lạnh lùng dễ sợ. Mọi người thấy tôi đi ra cũng không nói câu gì.
Nghe nói anh ta rất ghét bàn tán thị phi. Tôi kéo ghế về chỗ ngồi. Anh
chẳng thèm ngó tôi lấy một cái, anh thực sự coi tôi như người dưng ư.
Nhớ lại ngày hôm ấy, anh đón tôi ở cổng trường đại học. Tôi đi bên anh
hớn hở nhaỷ tưng tưng như con chim chích hết bên nọ đến bên kia. Anh thì cứ bình thản cho đến khi tôi về đến nhà, anh buông một câu xanh rờn:
- Vân, chúng ta chia tay, ngày mai anh phải đi nước ngoài với vợ sắp cưới.
Sau đó anh lạnh lùng quay đi mặc cho tôi gào thét tên anh, mặc cho tôi
khổ sở nhớ anh, mặc cho tôi mất 4 năm sau quên anh và chỉ sau 2 năm sống yên ổn anh lại xuất hiện. Nhưng thôi anh cứ lạnh lùng như vậy đi cũng
được tôi đỡ phải nghĩ nhiều.
Cứ thế quan hệ của chúng tôi chỉ là cấp trên nhân viên cho đến ngày hôm nay sau một tháng tròn trĩnh anh nhận chức.
Mùa thu, bầu trời trong xanh dịu nhẹ, những cơn gió heo may đi qua phảng phất mùi hương sữa đượm nồng. Tôi hôm nay cũng bao như ngày khác, sáng
dậy đi làm tối về nhà trọ. Con xe wave cũ kỹ của tôi kêu những tiếng cọt kẹt báo hiệu hết dầu những cũng may đã về đến đầu ngõ. Tôi dắt xe vào
sân ngao ngán thở dài ngước lên bầu xanh thẳm thầm trách ông trời bạc
với hồng nhan (là tôi).
- 6 năm rồi em không hề thay đổi, mỗi khi buồn chán luôn ngước mặt lên than trời trách phận.
Tôi giật mình nhìn xuống cũng là lúc anh đóng môi dứt lời vừa nói.
- Không định mời anh vào nhà ư? Anh chậm rãi
Tôi bối rối
- Phó giám đốc, ngạc nhiên quá, sao anh lại đến đây. Mời anh vào nhà chơi.
Tôi cố nói những lời khách sáo nhưng có vẻ không được tự nhiên.
Vào nhà, tôi rót cho anh một ly nước lạnh, rồi hỏi han công việc.
Anh chẳng nói gì cứ nhìn tôi trân trối nửa tiếng sau ra về.
Ngày hôm sau đi làm, tôi và anh lại trở về quan hệ cấp trên cấp dưới như thường.
Nhưng đến tối anh lại đứng chờ tôi, lần này anh mang theo một con thỏ bông trắng. Anh nói:
- Ngày xưa em là tự sướng hạng một. Suốt ngày tự nhận mình là thỏ
ngọc đáng yêu. Anh nhớ hôm sinh nhật em, em uống nhiều quá bảo về nhà
không về nhà cứ đòi lao xuống giếng bảo mặt trăng dưới giếng chính là
cửa vào nhà mình.
Anh nói tôi khiến tôi bật cười khanh khách, đó là sinh nhật năm tôi 20
tuổi, tôi và anh khi đó học cùng trường đại học, học cùng lớp và đã 2
năm yêu nhau.
Nhưng khoan.. anh kể chuyện này ra làm gì, gợi nhắc quá khứ ư? Tôi không biết
Cứ thế ngày nào anh cũng đến khi thì mang theo bó hoa, khi thì mang theo một túi quà vặt, mỗi lần kể lại cho tôi những trang ký ức đầy yêu
thương năm xưa.
Cho đến khi, tôi không chịu nổi, tôi hét lên:
- Anh muốn gì, anh đến đây làm gì.
Bao nhiêu nhớ nhung, bao nhiêu giận hờn, bao nhiêu uất ức dồn nén suốt 6 năm qua tích lại nay vỡ òa thành một lần. Tôi chua xót:
- Đúng, tôi đã từng yêu anh rất nhiều, nhưng anh cuối cùng đã rời