
quan.
Hồi nhỏ
nhân vật cổ tích mà tôi sợ nhất là bà phù thủy già xây một căn phòng
bằng kẹo để ăn thịt trẻ con, bởi từ nhỏ tôi có thể nhận thức được, cuộc
đời tôi chắc chắn không đi nổi con đường của công chúa Bạch Tuyết và
nàng Lọ Lem, nhưng thất bại chỉ vì tham ăn là điều khó mà tránh khỏi.
Tới tuổi trưởng thành, bạn biết nhân vật cổ tích mà tôi sợ nhất là ai
không? Chính là người dẫn chương trình này. Vì trong mơ hồ tôi luôn cảm
thấy, kẻ khốn xui xẻo tiếp theo bị anh ta tóm lên ti vi, nước mắt lã chã nói tôi muốn lấy chồng có lẽ chính là tôi.
Tôi đứng bên lề hội
trường, hoảng hốt thất thần, toàn thân toát mồ hôi lạnh, cảm giác quá
phức tạp, nói ra rõ ràng rất kì quặc, không nói ra lại rất tủi thân. Tôi biết, sớm muộn có một ngày, tôi cũng phải học thuộc lời giới thiệu bản
thân trong vòng tám phút ở nhà, cố gắng ngắn gọn lại không mất đi sự
sáng tạo, thành thạo lại mang theo sự ngây ngô, sau đó ngồi trên ghế
dài, đối mặt với từng gương mặt xa lạ, dốc hết sức chào mời bản thân.
Cảnh tượng trước mắt giống như bể bơi lộ thiên vào ngày đông, người đi bơi
chịu đựng cái lạnh rùng mình, cố gắng vừa nói vừa cười, trong khí lạnh
và những mảng băng vỡ, nhảy điệu vũ Hawaii, bây giờ tôi đang nhìn từ xa
nhưng nơi tôi đứng lại là ván nhún trên cao không có đường lui, chỉ đứng được một người, sớm muộn cũng phải nhảy xuống, chịu đựng cơn lạnh tới
tận xương tủy khi nhảy xuống nước, sau đó có lẽ sẽ càng lúc càng ấm hơn.
Sớm muộn cũng phải nhảy xuống, chi bằng ai đó đến sau lưng đạp cho tôi một cái thật mạnh.
Vương Tiểu Tiện đã quan sát tôi rất lâu, cuối cùng không nhịn được bèn hỏi, “Đang nghĩ gì đấy?”.
Tôi chưa hoàn hồn, lơ đãng nói, “Đạp tôi một cái”.
“Hả?”. Vương Tiểu Tiện sững sờ, “Sếp Vương muốn hai chúng ta biểu diễn tiết mục văn nghệ giúp vui à?”.
Tôi lắc đầu, “Đừng làm phiền tôi, tôi đang tập trung tinh thần đến mức tuyệt vọng đây”.
Vương Tiểu Tiện nhìn xung quanh, “Cô nói xem, trong những người này, cuối cùng có thể thành mấy đôi?”.
“Hai mươi đôi?”.
“Sao cô sống lạc quan thế nhỉ? Tôi đoán nhiều nhất cũng chỉ có năm đôi”.
Sau đó chứng minh, tôi và Vương Tiểu Tiện đều quá lạc quan. Bởi bắt buộc
nam nữ song phương phải vừa ý lẫn nhau, chúng tôi mới có thể nói ra
phương thức liên lạc và hòm thư của đối phương, nhưng cuối cùng tính ra
chỉ có ba đôi có cảm tình với nhau.
Tình huống thường thấy nhất
là, “Tôi thích số 3 tổ A, nhưng số 4 và số 9 tổ B tôi nói chuyện cũng
rất ăn ý, có thể đưa hòm thư của họ cho tôi không?”.
Vương Tiểu Tiện nói tiếp, “Cô cảm thấy sau chuyện này có mấy đôi có thể trở thành bạn tình?”.
“Năm đôi?”.
Vương Tiểu Tiện khinh khỉnh nhìn tôi, “Tôi đoán, có khoảng hai mươi đôi”.
Tới khi hoàn toàn kết thúc công việc đã là nửa đêm, Vương Tiểu Tiện mang
mấy túi đồ định chuyển đến nhà mới, tôi đành cùng cầm giúp anh ta, thuận tiện xem qua chỗ sau này tôi phải ở.
Vừa mở cửa, lòng tôi đã
cảm thấy thoải mái khoáng đạt, thật khó tưởng tượng cùng một khu lại có
căn hộ rộng lớn như vậy. Phòng sơn màu xanh da trời, khiến tôi nhớ đến
bệnh viện tâm thần cao cấp dịu dàng – bạn đưa ra yêu cầu gì tôi đều đáp
ứng, chỉ cần bạn đừng tức giận – chính là màu sắc khoan dung này.
Vương Tiểu Tiện nhường tôi căn phòng lớn hơn một chút, đồ gia dụng cũng đều
mới, căn phòng của Vương Tiểu Tiện có lẽ là căn phòng đôi vợ chồng trẻ
đó định làm phòng trẻ nhỏ, tường màu vàng nhạt còn vẽ một lớp hoa văn vỏ sò, Vương Tiểu Tiện tỏ ra ghét cay ghét đắng loại hoa văn này, nhưng
tôi cảm thấy trong đêm khuya thanh vắng, anh ta có thể ngồi bên hoa văn
đó vừa lật xem album ảnh thời niên thiếu vừa mặc sức tưởng tượng về
tương lai.
Hai chúng tôi mệt mỏi ngồi xuống ghế sofa mềm mại
trong phòng khách, nhìn trần nhà đến ngơ ngẩn. Vương Tiểu Tiện lên
tiếng, “Hoàng Tiểu Tiên, tôi cũng cho cô tám phút”.
“Làm gì?”.
“ Cô nói một chút về sự quái gở của cô, ví dụ tôi tuyệt đối không được làm gì trước mặt cô, cho cô tám phút, cô mau nói đi”.
Tôi sững người, ở một mình đã lâu, tất cả những hành vi quái gở đều trở
thành thói quen cuộc sống, tôi nghĩ một chút mà không ra điều gì.
“Anh nói trước đi, tôi nghĩ chút đã”.
“Ừm, được, thứ nhất, đừng để đồ màu da cam xuất hiện ở khu vực công cộng”.
“Vì sao?”.
‘Tôi ghét ăn cà rốt”.
“Thần kinh”.
“Thứ hai, đừng nấu rau hẹ trong nhà”.
“Ai vô công rồi nghề nấu rau hẹ ăn chứ”.
“Thứ ba, khi tắm nhớ đóng cửa”.
“Yên tâm đi, anh đừng lén lút làm hỏng khóa cửa nhà tắm là được rồi”.
“Thứ tư, không được phép vô cớ la lối khóc lóc, la lối khóc lóc cũng không được phép ném đồ”.
“Chỉ có chồng tôi mới có thể thấy tôi ném đồ, anh có đức hạnh gì, có bản lĩnh gì chứ”.
“… Chỉ có nhiêu đây”.
“Nghĩ kĩ đi, thời gian vẫn chưa hết, sau này nghĩ ra cũng không tính”.
Vương Tiểu Tiện nghĩ một chút, sau đó giơ tay ra, “Hết rồi, chỉ bấy nhiêu đây, chúc chúng ta ở chung vui vẻ”.
Tôi đẩy tay anh ta ra, “Làm ra vẻ, còn học người khác nuôi dưỡng thói gàn
dở, trước tiên anh phải khiến cho nhân cách bản thân thiếu hụt mới có tư cách làm trò đó”.
“Bây giờ ai không có chút gàn dở ch