
mắt này đây rốt cuộc là con người hay là một loại máy móc có chương
trình vận hành tinh vi.
"Em thật đúng là sư tử cái con chưa thuần dưỡng." Arthur cười khẽ, cắn môi
của cô, cũng không vội tiến công, mà chỉ nhẹ nhàng vuốt ve, đầu lưỡi
từng chút một viền quanh bờ môi cô, rồi từ từ cạy hàm răng đóng chặt ra, không ngừng xâm nhập. Hai tay đè chặt cổ tay có ý đồ phản kháng, độ
mạnh không lớn nhưng vừa vặn khiến cô không thể thoát được.
Nụ hôn của Arthur dịu dàng mà cực kỳ khiêu khích, Đường Mật cảm thấy đầu
óc trong chốc lát trống rỗng, thân thể không tự chủ được mà nóng lên
theo sự thay mềm mại của môi lưỡi anh, thần kinh giống như đột nhiên rối loạn, vào khi ý thức hơi chút tỉnh táo lại, đôi môi nóng bỏng của anh
đã từ cổ của cô hôn đến xương quai xanh, ngón tay có lực vuốt ve thân
thể cô khiến cho nhiệt độ càng tăng cao. Bất luận đáy lòng có kháng cự
thế nào, nhưng cô phải thừa nhận ở người đàn ông này có một loại ma lực, có thể làm cho người ta trong lúc không hề hay biết mà theo tiết tấu
của anh ta đi tới bước trầm luân sau đó.
"Dùng sắc dụ dỗ là môn học bắt buộc của mỗi đặc công, đúng không?" Vào khi
tay anh đang dọc theo bên hông cô chậm rãi di chuyển lên trên, cô đột
nhiên cúi đầu nói câu ấy.
Arthur ngừng động tác, ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm Đường Mật, lửa trong mắt đã dần dần rút đi, khôi phục bình tĩnh trước kia.
"Anh không cần phải lo tôi sẽ không chịu sự khống chế, tính mạng Makin nằm
trong tay các anh. Trước lúc nhiệm vụ hoàn thành, tôi sẽ hoàn toàn phối
hợp với các anh. Cho nên, anh không cần phải làm như vậy." Đường Mật
quay đầu sang một bên, rủ lông mi xuống hờ hững nói. Cô biết được vào
thời điểm nước Đức nội chiến, Đông Đức đã lợi dụng mỹ nam kế dụ dỗ rất
nhiều phụ nữ nhân viên chính phủ của Tây Đức làm gián điệp, giúp chính
phủ Đông Đức lấy trộm số lượng lớn tin tình báo hữu dụng. Đối với phụ nữ mà nói, không có gì dễ dàng khống chế họ hơn tình yêu, mà chinh phục
thân thể của họ là biện pháp mau lẹ và hiệu quả nhất để xâm nhập vào
trái tim họ.
Arthur không nói gì, chỉ chuyên tâm nhìn cô, khóe miệng dần dần mím chặt, cái
loại mũi nhọn lạnh giá mà sắc bén lại từ đồng tử anh ta tỏa ra. Cho dù
không cần nhìn mặt anh ta thì Đường Mật cũng có thể cảm nhận được anh ta đang tức giận, lửa giận lặng lẽ giống như áp lực từ những tầng mây
trước một trận mưa xối xả bao phủ lấy cô, mà cô chỉ có thể bất lực chờ
đợi tiếng sấm đầu tiên vang lên, nỗi sợ hãi của sự chờ đợi này làm cho
cô không nhịn được mà khẽ run lên.
Nhưng trận mưa mà cô đang chờ đợi lại không đổ xuống.
Arthur thở dài, bàn tay dịu dàng mơn trớn gương mặt cô: "Muốn khống chế em
cũng không cần những việc này, tôi muốn em là vì tôi thích em. Chuyện đã xảy ra lúc trước tôi không có cách nào thay đổi, nhưng tôi chưa từng
muốn thương tổn em."
Đường Mật kinh ngạc quay đầu, đôi mắt anh ta trầm lắng như một hồ nước sâu,
mang theo gợn sóng dịu dàng từ từ nuốt lấy thân hình cô. Lần đầu tiên,
anh ta làm cho cô có loại cảm giác không phản bác được.
"Ngủ đi, em mệt mỏi rồi." Arthur hôn lên trán cô một cái, tắt đèn đầu
giường, nhẹ nhàng ôm eo cô, không còn có bất kỳ động tác nào nữa.
Nhiệt độ cơ thể anh xuyên thấu qua đồ ngủ truyền tới da Đường Mật, xúc cảm
nóng ấm như mang theo ma lực kỳ lạ, làm cho thần kinh căng thẳng của cô
dần dần thả lỏng, cơn buồn ngủ tràn ngập từng lỗ chân lông trên cơ thể,
sự mệt mỏi giống như thủy triều cuốn tới, những ngón tay vốn muốn đẩy
anh ra cũng chầm chậm buông xuống.
Hai người cứ như vậy ôm nhau ngủ, tóc dây dưa cùng một chỗ, nói không rõ là ai chinh phục ai, và là ai khống chế ai, có lẽ cả hai đều là, nhưng giờ phút này bọn họ đều không biết, có một số việc giống như cơn buồn ngủ
vậy, lúc nó đã đến thì bạn luôn không thể nào kháng cự lại được.
Một tia rạng đông từ rèm cửa số che một nửa rọi vào, chiếu lên vách tường
tỏa ra bụi màu vàng mông lung, ánh sáng tinh tế chiếu vào hai thân hình
kia, tựa như cái chăn tơ tằm mềm mại nhất, loáng thoáng tiếng gà gáy từ
bên kia chân trời truyền đến, trời đã sắp sáng.
Hai ngày
sau, Đường Mật cùng Arthur tới hoàng cung của Emile. Lần này Emile chọn
tiếp đãi bọn họ ở ‘hậu cung’ nơi sinh hoạt hằng ngày của hắn, bữa tiệc
mang tính chất tiệc gia đình nên cũng không mời thêm người khách nào
khác, chỉ có nhị phu nhân của hắn và người hầu cùng ra tiếp khách.
Đó là một dấu hiệu tốt, Đường Mật nghĩ, chứng tỏ chiến thuật "tương kế tựu kế" mà Arthur sử dụng trước đó có hiệu quả. Emile thông qua việc xem
lén tư liệu cùng nghe trộm đối thoại của bọn họ mà Arthur cố ý sắp đặt
trong khách sạn, đã bắt đầu tin tưởng Arthur đúng là thành viên gia tộc
Solomon thanh danh hiển hách ở Châu Âu. Gia tộc Solomon vẫn luôn nắm
trong tay sự nghiệp vận tải đường thuỷ ở Tây Âu, nghe nói còn là một
trong những thế lực đứng sau ủng hộ Hội Tam Điểm, mà Hội Tam Điểm thì
lại bí mật khống chế toàn bộ mạch máu kinh tế chính trị Âu Mỹ, thâu tóm
hơn phân nửa thế giới bá quyền trong lòng bàn tay. Nếu như Arthur thật
sự là người của gia tộc Solomon, Emile