
huật khác để trộm lấy, chúng ta
cũng không thể móc mắt của Emile để đặt trước máy quét hình được." Trong giọng nói của Simon lộ ra một chút bất lực.
Arthur lẳng lặng nghe Simon phân tích, không lên tiếng, ngón tay đặt trên chóp mũi, mắt khép hờ, khóe miệng hiển lộ hai đường cong lạnh lùng. Một lát
sau, anh mở mắt nói: "Những két sắt cài đặt khóa nhận diện tròng mắt đều có một chức năng dự phòng khẩn cấp, chính là vào lúc xảy ra cháyổ hoặc
tình huống khẩn cấp nào khác, vẫn có thể thông qua nút có chức năng bảo
vệ hoặc phần mềm thực hiện công năng của hệ thống bảo vệ cho toàn bộ
thiết bị và toàn bộ khóa. Vào sau khi hệ thống bảo vệ bị ngắt điện, tất
cả khóa nhất định phải do con người mở bằng cách thủ công, việc này đối với chúng ta mà nói là một cơ hội."
Nghe xong lời nói của Arthur, vẻ mặt luôn luôn lạnh lùng của Y Tắc đột nhiên nở nụ cười: "Đúng, Simon có thể thông qua hệ thống kiểm tra an ninh tạo ra một thông báo cháy giả, sau đó lừa người của trung tâm giám sát bảo
an ngắt nguồn điện đồng thời tắt chức năng tự động tiêu hủy két sắt,
đương nhiên hình ảnh mà bọn họ nhìn thấy được trong camera đều là những
thứ chúng ta đã thu vào từ trước, chỉ là nếu mọi thứ đều như thường
không xảy ra chuyện gì chắc chắn bọn họ sẽ sinh nghi sau đó phái người
tới kiểm tra. Mà lúc ấy Arthur và JR trong phòng sách sẽ dùng súng laser cắt kim loại để cắt vỏ ngoài của két sắt, sau đó lấy hợp đồng ra, nhưng có lẽ chúng ta chỉ có không đến 5 phút, vào trước khi bảo vệ của trung
tâm giám sát tới phòng sách nhất định phải làm xong."
"5 phút là đủ rồi, lần trước ở trung tâm nghiên cứu phát triển cục hàng
không nước A trộm tờ bản vẽ máy bay chiến đấu mới nhất kia, tôi và đội
trưởng chỉ cần chưa đến 3 phút." Simon phất phất tay, trên mặt rất là
đắc ý.
Đường Mật vẫn luôn ở bên cạnh im lặng nghe, tốc độ nói chuyện của bọn họ rất
nhanh, tư duy cũng cực kỳ nhảy vọt, có mấy việc cô thậm chí đến bây giờ
cũng vẫn chưa hoàn toàn hiểu được, ví dụ như Arthur và JR làm sao trong
vòng 5 phút có thể cắt được cái két sắt được làm từ hai lớp thép thuần
chất siêu dày cộng thêm một lớp bê tông, sau đó lại thoát được khỏi
phòng sách bốn bề phong kín? Nhưng hình như ngoại trừ cô, tất cả mọi
người đều hiểu và cũng cho rằng đó là chuyện đương nhiên, đơn giản giống như trộm mấy quả cà chua trong vườn cây không người vậy.
Simon vừa nhìn chăm chú vào màn hình vừa cùng JR đùa giỡn tự nhiên, Arthur và Y Tắc thì hút thuốc thoải mái trò chuyện về những việc cần chú ý trong
hành động lần này, bọn họ hầu như nói đến từng chi tiết nhỏ, chỉ duy
nhất về việc nếu như hành động thất bại thì sẽ thế nào là không hề nói
đến? Đường Mật đột nhiên rất muốn hỏi vấn đề này, nhưng cuối cùng vẫn
chọn im lặng. Có lẽ trong lòng mỗi người đều rất rõ ràng, có lẽ từ
khoảnh khắc bọn họ tiếp nhận nhiệm vụ này cũng đã dự liệu đến kết quả
sau khi thất bại, chỉ là không ai nói ra, bởi vì bất luận kết quả thế
nào, kế hoạch cũng nhất định phải thực hiện. Cho dù bọn họ đều chết hết, cũng tự nhiên sẽ có người tiếp nhận vị trí của bọn họ tiếp tục tiến
hành, cho đến khi nhiệm vụ hoàn tất.
Đường Mật lẳng lặng nhìn Arthur, trong đầu đột nhiên thoáng hiện lên một vấn
đề kỳ lạ -- anh ta không có người nhà sao? Mỗi lần lúc anh ta rời nhà
thi hành nhiệm vụ có nghĩ tới đây có lẽ là lần cuối cùng mình chào tạm
biệt với người nhà hay không? Cô thậm chí có thể tưởng tượng Arthur
trong một buổi sáng nào đó, vừa sửa sang lại caravat vừa hôn tạm biệt
cha mẹ và anh chị em đang ngồi ở bàn ăn, nóigiọng thoải mái: "Ở chỗ làm
có chút công vụ, con phải đi XX công tác vài ngày, đến nơi sẽ báo tin
cho mọi người.", sau đó sờ sờ đầu con chó cưng đang vẫy đuôi với anh ta, khẽ đóng cửa, rồi lại quay đầu lặng lẽ mà chăm chú nhìn một lần. Không, có lẽ anh ta cũng không hẳn ở cùng cha mẹ, có lẽ những người anh ta hôn tạm biệt là vợ và con mình... Bỗng nhiên, Đường Mật cảm thấy mình căn
bản hoàn toàn không biết gì về người đàn ông này cả, bao gồm tên thật,
bối cảnh, quá khứ cùng với hiện tại của anh ta, anh ta giống như một ẩn
số đột nhiên xâm nhập vào cuộc sống của cô, sau đó ngang nhiên kéo cô
vào giữa dòng nước xoáy, mà anh ta, lại muốn cô tin tưởng anh ta, chấp nhận anh ta, dưới bầu trời sao đẹp đẽ như vậy.
Đường Mật nuốt nước miếng, ý nghĩ này khiến cổ họng cô tắc nghẽn từng hồi,
khổ sở tràn ngập cả khoang miệng. Ngọn đèn mờ nhạt rọi lên Arthur làm
trên mặt đất kéo ra một cái bóng nghiêng nghiêng lại hư ảo, giống như
một con thú ngủ đông, dưới bộ lông xinh đẹp mềm mại có thể ẩn chứa nanh
vuốt vô cùng sắc nhọn, đang kiên nhẫn mà âm trầm chờ đợi cô tự chui đầu
vào lưới. Cô đột nhiên ý thức được, anh ta với cô mà nói, tin hay không
đã không còn là vấn đề, vấn đề là nên tin tưởng cùng với tín nhiệm bao
nhiêu.
"Sắc mặt em không được tốt lắm, đi nghỉ ngơi đi, phụ nữ cũng không thể thức
khuya như đàn ông đâu." Phát giác được ánh nhìn chăm chú của Đường Mật,
Arthur ngừng nói chuyện, quay đầu lại nói với cô. Giọng anh ta rất dịu
dàng, trong đôi mắt xanh biếc lóe lên tia