
g se khít lại chỉ trong
nháy mắt.
"Đúng vậy." Đường Mật đột nhiên cảm giác được có điểm không bình thường, cô
nói chính là lời thật, cũng không có gì phải che giấu, nhưng đó lại
không phải câu trả lời cô trải qua suy nghĩ, tựa như đầu lưỡi đột nhiên
tự có ý thức, không hề bị bộ não điều khiển.
"Các người là tình nhân?", Arthur ép hỏi gắt gao.
"Không, chúng tôi là thân nhân... trời ạ, anh đừng hỏi tiếp nữa!" Đường Mật
cuống quít mở mắt ra, quát to với Arthur, cô không có cách nào khống chế đầu lưỡi của mình, chỉ có thể hi vọng khống chế được đầu lưỡi của anh,
đừng ép hỏi thêm nữa.
Nhìn thấy bộ dạng lúng túng của cô, Arthur quả nhiên không lên tiếng nữa, mà là như có điều suy nghĩ nhìn chằm chằm khuôn mặt cô. Đột nhiên, anh như là ngộ ra được điều gì, trên mặt lộ ra nụ cười giảo hoạt mà hiểu rõ,
đôi mắt xanh lục sáng trong dưới ánh mặt trời giống như một chiếc gương
có ma pháp, như là muốn chiếu rọi trần trụi góc sâu kín nhất đáy lòng cô dưới ánh mặt trời, không chừa một con đường sống, cô nhìn mà kinh hãi
từng hồi.
"Vậy... em có yêu tôi không?" Arthur mỉm cười, nhẹ nhàng nói ra một câu.
"Yêu...", Đường Mật gần như muốn cắn đứt đầu lưỡi của mình, đó không phải lời cô
muốn nói, nhưng giọng nói ấy đã thay thế ý chí của cô rồi, ngay cả chính cô cũng còn chưa rõ lắm là có hay không, nhưng giọng nói kia đã trả lời như vậy, mà cô chỉ có thể ngây ngốc ở bên cạnh giương mắt nhìn!
"Shit! Hiệu lực của thuốc nói thật vẫn chưa hết sao?!" Đường Mật hung hăng mắng.
"Anh nên cảm tạ thuốc nói thật kia, nếu như không nhờ nó, anh vĩnh viễn cũng không nghe được câu nói thật trong lòng em này." Arthur sung sướng nở
nụ cười, nụ cười kia rực rỡ chói mắt mà cô chưa bao giờ nhìn thấy, xinh
đẹp tựa như hồ nước trong suốt sâu rộng trên núi tuyết Kilimanjaro, làm
cho người ta kìm lòng không đặng mà muốn dấn thân vào trôi theo dòng
chảy, mặc dù giờ phút này cô rất có xúc động vung nắm đấm.
"Có ai đã từng nói qua anh rất hèn hạ chưa?" Nhìn khuôn mặt tươi cười khi
âm mưu thực hiện được của anh, Đường Mật quyết đoán vung quả đấm.
"Ha ha, em yêu, anh sẽ xem câu này của em là lời ca ngợi hay nhất trên thế
giới." Arthur nắm cổ tay cô, nhẹ nhàng kéo một cái rồi ôm cô ngã người
xuống. "Anh yêu em. Đừng chạy trốn nữa, có được không?" Arthur vuốt gò
má nhẵn mịn của Đường Mật, áp lên trán cô dịu dàng nói.
Đường Mật nâng lông mi, ánh mắt của anh chỉ đang cách vài cm, thành khẩn mà
nhiệt liệt nhìn cô, loại tình cảm mãnh liệt nhưng ấm áp từng chút xâm
lấn vào mắt cô, sau đó dịu dàng nuốt gọn lấy cô. Lần đầu tiên cô không
còn cảm giác muốn giãy giụa của ngày trước nữa, mà là từ từ sa vào trong đó, tùy ý nó bao vây mình.
Môi của anh áp xuống, nhẹ nhàng mơn man cánh môi cô, lại chậm rãi áp chặt
khẽ cắn. Hơi thở nam tính gợi cảm trêu người cướp lấy hô hấp của cô, đầu lưỡi nóng bỏng đang từng chút một dẫn dụ hàm răng cô. Cô hơi hé miệng,
ôm cổ anh, buông thả cho mình và anh dây dưa, trong tim bùng lên hoa lửa mê ly mà đẹp đẽ, cho đến khi máu toàn thân nóng lên, sau đó rơi vào
trong vòng xoáy mê ly.
Mặt trời đã gần lên đến giữa đỉnh đầu, mấy chú khỉ con ngồi trên ngọn cây
chờ Hầu Vương trở về đói quá không chịu nổi đã kéo một lùm lá cây xuống, nhai được vài cái liền phun ra, nhìn xuống hai người dưới tàng cây làm
mặt quỷ, sau đó chui vào trong đám lá rậm rạp biến mất không thấy đâu
nữa.
Hai ngày sau, trong khu rừng ven biên giới nước Z.
Đường Mật tỉnh lại trong tiếng chim hót véo von, cái quạt gỗ trên trần nhà
chuyển động không nhanh không chậm, màn lụa màu trắng bay phồng lên
giống như cánh buồm đang giương, tia nắng ban mai từ cửa sổ gỗ rọi vào,
chiếu đến thánh giá màu nâu sẫm trên vách tường, lan ra một ánh sáng an
tường mà yên tĩnh. Cô kéo chăn mỏng trên người ra, ngồi dậy, nhìn khung
cảnh xa lạ chung quanh mới ý thức được mình đang ở trong nhà cha xứ
Rebmann. Vì trốn tránh đuổi bắt, cô và Arthur đi trong rừng một ngày một đêm, mãi tới đêm khuya hôm qua mới đi đến một giáo đường nhỏ kiêm cứ
điểm tạm thời của hội Chữ Thập Đỏ quốc tế ở ven rừng, mà người phụ trách cứ điểm là cha xứ Rebmann đã hào phóng cho bọn họ tá túc.
Đường Mật rửa mặt xong, thay một chiếc áo T-shirt kiểu nam rộng thùng thình
và quần soóc, bộ trang phục sang trọng nhưng mỏng manh cô mặc trước đó
sớm đã bị chà xát đến rách mướp trong rừng, trong giáo đường không có
phái nữ, cha xứ Rebmann đành phải lấy quần áo ông thường mặc khi còn trẻ cho cô mượn. Mặc dù quần áo rất rộng, vải vóc cũng đã bị tẩy đến trắng
bệch, nhưng Đường Mật lại cảm thấy vô cùng thoải mái, cô cho tới bây giờ đều không chú trọng quần áo, chỉ cần sạch sẽ thoải mái có thể đi lại
thuận tiện là được. Làm một nhà nhiếp ảnh, cô cho rằng đầu óc quan trọng hơn so với bề ngoài.
Cô buộc tóc lại, xắn ống tay áo và ống quần hơi dài lên, sau đó đi ra
ngoài phòng. Thời tiết bên ngoài nắng ráo, trên bầu trời màu lam tím lơ
lửng vài đám mây mềm mại mà biến hóa liên tục, rọi xuống bóng sáng như
dòng nước chảy cho dãy núi màu xanh nhạt phía xa xa, hoa bách hợp rất to nở rộ trê