35 Milimet Yêu

35 Milimet Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324281

Bình chọn: 8.00/10/428 lượt.

ảnh khắc bình thường trong cuộc sống hằng ngày, thế nhưng khi đó bọn họ không hề biết tấm ảnh này ở vào những năm tháng dài đằng đẵng sau này của mỗi người sẽ có ý nghĩa nhiều đến thế nào.

"Bữa sáng em muốn ăn gì?" Arthur đứng sau tủ bếp trong bếp hỏi.

"Tùy anh, chỉ cần không phải các loại thịt là được." Đường Mật lười biếng nằm bò trên bàn ăn, có chút hào hứng nhìn người đàn ông đang cầm chảo kia. Trước đó, cô chưa bao giờ tưởng tượng ra có một ngày anh sẽ bỏ súng lục, đeo tạp dề, nhìn xoong nồi lộ ra vẻ mặt phiền muộn, giống như một bà chủ nhà ai oán, nghĩ tới đây, môi của cô không kiềm được mà nhếch lên.

"Chủ nghĩa ăn chay là một lựa chọn không tồi, nhưng em quá gầy, phải bổ sung protein để tăng cường thể lực. Đêm nay chúng ta còn phải đột phá trạm kiểm soát biên cảnh để đi đến Kenya, em không thể ngất xỉu ở giữa đường được. Em xem, trứng gà chiên cuộn nấm và bánh mì sữa thì thế nào?", Arthur nhướng mày hỏi.

"Không thành vấn đề." Đường Mật chống cằm, nhìn chằm chằm bóng lưng anh. Cơ thể cao lớn thon dài được bao quanh bởi áo sơ mi trắng quần jean đơn giản, đường cong hoàn mỹ giống như một bức tượng người Michelangelo* khắc ra, tạp dề thắt ở hông, tóc dài màu vàng khẽ bay trong gió nhẹ, cánh tay thon dài cầm chảo khéo léo hất lên, trứng gà trên không trung lượn một đường vòng cung xinh đẹp rồi lại lần nữa rơi xuống chảo, "xèo" một tiếng bốc lên một làn khói nhẹ.

* Michelangelo: là một nhà điêu khắc nổi tiếng, ngoài ra ông còn là hoạ sĩ, kiến trúc sư, nhà thơ, và kỹ sư vào thời kỳ Phục hưng Ý.

Đường Mật đột nhiên cảm thấy trong mũi nóng lên, hai má thì nóng đến bốc hơi hệt như trứng gà trong chảo. "Trời nóng thật đấy.", cô lại một lần nữa giải thích cho sự thất thố của mình, sau đó dời tầm mắt cố ý hỏi: "Trước kia anh thường nấu cơm một mình sao?"

"Không, trước kia anh trai anh thường nấu cơm cho anh ăn, anh nhìn thấy nhiều tự nhiên cũng học được chút tài nấu nướng." Arthur nhanh chóng xắt nấm, dùng dao tinh chuẩn xắt từng miếng nấm thành những miếng độ lớn bằng nhau, chỉnh tề hệt như từ máy laser cắt kim loại ra vậy.

"Vậy, cha mẹ anh đâu?"

"Đã qua đời từ năm anh 13 tuổi rồi, trên thực tế anh là do anh trai anh nuôi lớn. Cha mẹ để lại cho bọn anh một tài sản khổng lồ, nhưng cũng để lại một nhóm kẻ thù không hề ít. Mặc dù trong nhà có rất nhiều đầu bếp, nhưng anh trai anh vẫn khăng khăng tự mình làm cơm cho anh ăn, chính là để phòng ngừa có người bỏ thuốc độc." Mặc dù đang nói đến chuyện bỏ thuốc độc, nhưng giọng điệu Arthur lại nhẹ nhàng giống như đang thảo luận uống cà phê có nên bỏ đường hay không vậy.

Đường Mật khẽ trợn to hai mắt, cô không ngờ rằng anh lại có một đoạn quá khứ như thế. "Vậy vì sao anh lại gia nhập Cục Tình Báo Quân Sự Số Sáu?" Cô không nén được mà hỏi, theo lẽ thường gia cảnh anh rất tốt, lại có anh trai yêu thương mình, hẳn là không cần phải làm công việc đặc công có tính nguy hiểm cao như vậy.

"Vì sinh tồn. Lúc ấy người muốn giết hai anh em anh nhiều lắm, anh trai anh liền đưa anh đến Học viện quân sự của nước H, theo lời của anh ấy nói thì là ‘thay vì luôn cầm súng bảo vệ em, chẳng bằng để em học được cách cầm súng tự bảo vệ mình.’ Sau khi tốt nghiệp không lâu anh đã vào Cục Tình Báo Quân Sự Số Sáu, cho tới bây giờ." Trong lúc nói chuyện thì Arthur cũng chuẩn bị xong bữa sáng của hai người, đem một đĩa to trứng gà chiên cuộn nấm thơm lừng nóng hổi đang bốc hơi đặt trước mặt cô.

Đường Mật xiên một miếng cho vào miệng, trứng gà thơm mềm bao lấy nấm tươi non, hơn nữa một chút sốt cà đã hòa quyện hương vị hai loại nguyên liệu vào nhau, ừm, tay nghề của anh ấy và bà Ronado cũng ngang ngửa. Cô ngẩng đầu nhìn anh, chỉ thấy anh đang rũ mắt chầm chậm uống cà phê, nhìn không rõ thần sắc trong mắt, nhưng một cảm giác lạnh lùng xa cách đang dần dần toát ra từ người anh, ánh mặt trời chiếu vào chén sứ trắng, ánh ra vẻ sáng bóng lạnh lùng giống như trên mặt anh vậy. Cô biết rõ khi một người rơi vào hồi ức không vui sẽ có vẻ mặt như thế, tuổi thơ của anh không nghi ngờ là rất gian khổ, thậm chí là tàn khốc, có lẽ cô không nên đường đột hỏi về quá khứ của anh, trong lòng mỗi người đều có góc khuất không muốn người khác chạm đến.

"Xin lỗi, em...", cô để nĩa xuống, không biết nên nói thế nào để có thể cứu vãn sự tẻ ngắt lúc này.

"Đừng lo lắng, em yêu. Anh không yếu đuối như vậy đâu, em căn bản không cần phải nói xin lỗi. Anh cũng không định giấu diếm em về quá khứ của anh, anh thật sự là họ Solomon, Schumann.Solomon là anh trai của anh." Arthur nở nụ cười, nắm tay Đường Mật, bình tĩnh nhìn vào mắt cô.

Lần này Đường Mật hoàn toàn kinh ngạc, cái tên Schumann.Solomon này tuyệt đối không hề xa lạ, mặc dù không giống như phần đông những nhà tài phiệt lớn thường xuyên xuất hiện trên TV hoặc tạp chí, nhưng anh ta chính là người đứng đầu tập đoàn vận tải đường thủy lớn nhất Tây Âu, cũng là một trong những thành viên chủ chốt thanh danh hiển hách của gia tộc Solomon. Arthur lại là em trai của anh ta, trong lúc nhất thời cô không biết nên phản ứng như thế nào, chỉ có thể lầm bầm hỏi: "Vậy, vì sao


XtGem Forum catalog