40 Ngày Kết Hôn

40 Ngày Kết Hôn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327761

Bình chọn: 7.5.00/10/776 lượt.

thì làm sao? Với lại ngày ba bữa còn phải tự làm, mày có nghĩ giúp cho con bé không?”

“Mẹ…” Thấy ánh mắt Lục Diệp càng lúc càng âm trầm, Vân Thường vội vàng lên tiếng, định bảo hai người đừng đối chọi nhau nữa.

Nhưng chưa nói tiếp thì đã bị Lục phu nhân chặn họng.

“Vân Thường, con đừng nói, hôm nay mẹ muốn cãi với thằng khỉ này!” Lục phu nhân đi lại sờ đầu Vân Thường, ngẩng đầu nhìn Lục Diệp: “Mày muốn Vân Thường vác cái bụng lớn đi giặt đồ nấu cơm thì cứ giữ người!”

Hơi thở Lục Diệp nặng trịch, không khí chung quanh cũng trĩu xuống.

Cơm chiều hôm đó, thiếu tá Lục ăn ít hẳn, bình thường có thể ăn bốn bát, hôm nay chỉ ăn mỗi một bát đã buông đũa, làm Vân Thường lo lắng không thôi.

Buổi tối, thiếu tá Lục mất ngủ, trong lòng rất rối, nằm trên giường không ngủ lại không dám cục cựa sợ làm ồn Vân Thường.

Nhưng Vân Thường nhạy bén cỡ nào, sao không biết anh mất ngủ chứ.

Cô ngồi dậy bật đèn giường, nắm tay Lục Diệp: “Anh yên tâm, em không về.”

Người thiếu tá Lục cứng đờ, không ngờ tâm tư mình dễ dàng bị cô nhìn thấu như thế, buồn bực trùm kín chăn không lên tiếng.

Vân Thường bó tay, cứ cảm thấy thiếu tá Lục càng sống càng đi thụt lùi. Đành nhỏ nhẹ an ủi anh “Anh đừng lo cho em, em rất khỏe. Nghe nói phụ nữ có thai cũng phải hoạt động, bằng không sẽ khó sinh, nấu cơm này nọ coi như hoạt động rồi, em không về với mẹ đâu.”

Thiếu tá Lục trầm mặc nửa ngày mới rầu rĩ nói: “Em về đi.”

Mẹ anh nói đúng, đến lúc bụng cô lớn, lại phải nấu cơm, làm việc nhà, lúc anh ở nhà còn có thể giúp đỡ cô chút đỉnh, nhưng một khi anh nhận được mệnh lệnh ra ngoài làm nhiệm vụ thì làm sao? Ai chăm sóc cô?

Tuy quan hệ của cô với mấy chị dâu rất tốt nhưng người ngoài sao bằng được nhà mình, không thể ở bên cô mọi lúc mọi nơi được.

Để cô về nhà thôi, tuy rằng trong lòng anh có ngàn vạn cái không muốn.

Vân Thường giật mình “Em không về, em…”

Lục Diệp rướn người tắt đèn, ấn đầu cô ngả vào vai mình “Nghe lời, đi về.”

“Nhưng…”

“Mẹ nói đúng, về nhà tốt hơn, bằng không lúc anh đi làm nhiệm vụ cũng lo lắng cho em.”

Cuối cùng thắng lợi vẫn thuộc về Lục phu nhân, buổi chiều hôm sau liền dắt Vân Thường xuống núi.

Nhìn ánh mắt bịn rịn của con mình, Lục phu nhân đắc ý cực kỳ, gừng già vẫn cay hơn nhé! Đấu với bà? Hứ!

Vân Thường về nhà họ Lục, bụng cũng mỗi ngày một lớn. Cả ngày từ sáng tới tối Lục phu nhân tẩm bổ cho cô đủ kiểu, mới có một tháng mặt Vân Thường đã tròn lên.

Da Vân Thường rất đẹp, da mặt trắng hồng, mặt tròn lên như thế càng trẻ ra, nhìn cứ như cô bé con.

Lục phu nhân rất tốt với Vân Thường, thậm chí còn đặc biệt chuẩn bị một cuốn sổ, ghi lại từng món Vân Thường thích ăn, đổi đủ cách làm cho cô ăn.

Chỉ là khẩu vị bà bầu không cố định, Vân Thường cũng không biết tại sao, khẩu vị hết sức kỳ cục, hôm trước muốn ăn mắm tôm hôm sau thấy hải sản lại muốn ói.

Lục phu nhân cũng không ngại phiền, muốn gì được nấy, thực tình cưng Vân Thường như tiên.

Số Vân Thường may mắn, không có triệu chứng ốm nghén gì, lúc ở quân khu như thế, về nhà cũng vậy.

Cho dù có lúc tâm trạng không ổn định lắm, nhớ Lục Diệp muốn điên, hở chút là trốn vào phòng khóc một mình. Có điều may mà tâm trạng đó tới mau mà đi cũng mau, không ảnh hưởng quá lớn đến Vân Thường.

Lúc Vân Thường mang thai bảy tháng, Lục Diệp về nhà một lần, trên mặt còn có vết thương. Tính tính thời gian, hai người đã xa nhau ba tháng rồi. Vân Thường sợ bức xạ nên điện thoại cũng không gọi.

Anh vội vội vàng vàng nói với Vân Thường mấy câu, sờ sờ bụng cô lại đi, đó là còn nhờ lần này anh làm nhiệm vụ về ngang qua nhà mới len lén chạy về một lần.

Lục phu nhân nhìn con dâu nước mắt lưng tròng cũng có chút không nỡ.

Nhưng không có cách nào khác, trước khi đứa nhỏ đầy tháng, nói gì bà cũng không đưa Vân Thường về quân khu.

Lục phu nhân chăm sóc Vân Thường rất tốt, một ngày ba bữa đều do chuyên gia dinh dưỡng phối hợp. Mỗi ngày buổi tối đều cùng cô đi tản bộ, thỉnh thoảng cũng kêu người đánh cầu lông với cô.

Kiểm thai định kỳ cũng không sót lần nào, chỉ duy nhất một điều Lục phu nhân không cam lòng, bà rất muốn biết giới tính của hai nhóc con trong bụng Vân Thường.

Nhưng cho dù bà ngọt nhạt hết lời, viện trưởng cũng tuyệt không tiết lộ nửa chữ!

Giới tính em bé chưa sinh cần phải giữ bí mật với người lớn, bởi vì có khả năng vì không hài lòng với giới tính em bé mà bỏ thai.

Viện trưởng có kiên trì của mình, cho dù biết Lục phu nhân tuyệt đối không làm vậy cũng kiên quyết không phá lệ.

Thời tiết tháng một khô lạnh lạ thường. Sau một trận tuyết lớn, một đôi trai gái con thiếu tá Lục bình an chào đời trong bệnh viện, là sinh thường.

Lúc ấy Lục Diệp đang ở miền nam làm nhiệm vụ, trong tiếng súng đạn chát chúa, thiếu tá Lục mặt bôi thuốc màu dũng mãnh lạ thường, một súng bắn gục tên trùm buôn lậu thuốc phiện hoạt động tích cực nhất ở biên giới Trung Quốc – Myanmar gần đây, lại lập công lớn.

Thu súng, anh lập tức lên trực thăng trở về, ngồi tại vị trí, trầm mặc dị thường.

Mấy ngày nay là ngày dự sinh của Vân Thường, không biết cô sinh chưa, nếu sinh rồi, là trai hay gái?

Lục D


The Soda Pop