40 Ngày Kết Hôn

40 Ngày Kết Hôn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 329204

Bình chọn: 10.00/10/920 lượt.

thì liếc vào trong một cái. Bên trong không có người ở lâu lắm rồi, mẹ anh ta cũng không quét dọn, bụi bặm nhiều lắm.

Bên trong còn có đồ đạc cô từng dùng, ngọn đèn bàn cũ kỹ, giường đơn chật hẹp…

Tim Lâm Ngạn như bị một bàn tay to bóp chặt, đau đớn, hô hấp cũng mang theo mùi máu tanh.

Người kia… mạnh hơn anh ta, mạnh hơn nhiều lắm, gia đình giàu có, lại tiếng tăm, hơn nữa bây giờ họ đã kết hôn rồi, anh ta lấy cái gì mà đi giành với người đó?

Anh ta dựa vào vách tường loang lổ bùn sình, cả người bị rút cạn, bỗng nhiên mất hết sức lực.

“Tiểu Ngạn, về rồi à?” Bà Lâm đẩy cửa phòng bếp đi ra, người bám mùi dầu mỡ “Lập tức ăn trưa liền đây, con đói không? Tủ lạnh có trái cây, ăn trước lót bụng đi.”

Lâm Ngạn nhíu mày lắc đầu “Con không đói, máy hút khói lại hư rồi? Ngày mai đi mua một cái đi?”

Nhà này chỗ nào cũng cũ nát hết rồi, lúc anh ta kiếm được món tiền đầu tiên liền mua một căn nhà, muốn mẹ anh ta dọn tới đó không ngờ nói sao mẹ anh ta cũng không chịu, nhất quyết để dành cho anh ta cưới vợ.

Cả đồ điện trong nhà cũng không cho anh ta mua, sợ anh ta tốn tiền.

Mẹ anh ta rất tốt với anh ta, tốt tới gần như cưng chiều. Anh ta rất cảm kích song không cách nào hồi báo y như thế. Mỗi lần nhớ tới mẹ anh ta cùng Vân Quang Phương hết đánh rồi đập Vân Thường, cái cảm giác căm ghét lại trào dâng đè ép hết mọi tình cảm khác.

“Không cần, không cần!” Con bỗng nhiên quan tâm làm bà Lâm đâm sợ, vội vàng xua tay “Tiền của con con cất đi, mẹ…”

“Vân Quang Phương đâu?” Lâm Ngạn không để bà ta nói tiếp, liếc nhìn phòng ngủ “Còn ngủ hả?”

“Đâu có!” Bà Lâm cột lại tạp dề, lại quay vô bếp “Sáng sớm sau khi con đi ông ấy cũng đi rồi.”

Vân Quang Phương đang giở trò gì? Chịu khó như thế. Lâm Ngạn cau mày suy nghĩ một lát cứ cảm thấy có gì đó không ổn, bất thường thế này tất có chuyện.

Có điều anh ta không mấy hứng thú với chuyện của Vân Quang Phương, cũng không truy đến cùng, ăn qua quýt bữa trưa xong liền ra khỏi nhà.

Hiện tại Vân Thường không học chữ nổi nữa, một là không có thời gian, ngày nào cô cũng ở bệnh viện với Lục Diệp, hai là Lục Diệp và Lục phu nhân đều phản đối cô học tiếp.

Đằng nào bác sĩ cũng đã nói mắt có thể chữa khỏi rồi, tình huống này mà còn học chữ nổi chỉ khiến tâm trạng Vân Thường thêm tiêu cực.

“Anh đưa em đi châm cứu.” Lúc Vân Thường muốn đi châm cứu, Lục Diệp cũng lóp ngóp bò dậy khỏi giường, muốn đi theo Vân Thường.

Vết thương của anh đã hết đau rồi, dùng thuốc tốt nhất, bây giờ đi chầm chậm đã không vấn đề gì nữa.

“Không cần, anh nghỉ cho khỏe đi.” Tuy Vân Thường nhẹ giọng nhưng lại kiên định không thể từ chối.

Đối với việc cô kiên trì không để anh đưa đi châm cứu, Lục Diệp thật sự bất lực. Anh chỉ muốn xem quá trình điều trị của cô chút thôi, thế mà nói gì cô cũng không đồng ý.

Tuy Vân Thường dễ tính nhưng quyết định chuyện gì rồi khó mà thay đổi, Lục Diệp biết hôm nay cũng hết hi vọng đành thôi.

Lại ngồi trở về giường cầm báo lên đọc, ngón tay lướt sột soạt “Vậy em về sớm chút.”

Vân Thường dạ một tiếng, một mình đi qua phòng điều trị kế bên.

“Hôm nay cảm thấy thế nào?” Viện trưởng đeo cặp kính lão, tay găm kim cực chuẩn.

“Vẫn như cũ.” Giọng Vân Thường không có vẻ gì thất vọng, cũng không nôn nóng, vẫn bình tĩnh dịu dàng nhỏ nhẹ.

“Lại chờ tiếp xem.” Viện trưởng không nói tốt hay xấu, vừa đè ấn đầu Vân Thường vừa găm kim.

Vân Thường dạ một tiếng, nhắm mắt chờ châm cứu kết thúc.

Lúc sắp xong, cửa phòng điều trị vang lên tiếng gõ, Lục phu nhân xách một cái túi rón rén bước vào, quen nếp ngồi trên ghế kế bên quan sát.

“Còn bao lâu mắt mới khỏi hoàn toàn?” Lục phu nhân chống cằm, hỏi viện trưởng.

Viện trưởng chăm chú nhổ từng cây kim trên đầu Vân Thường xuống, bấy giờ mới đáp: “Chưa biết được, trung y chứ đâu phải tây y.”

Lục phu nhân trề môi với ông, đứng dậy dìu Vân Thường “Đi thôi, mẹ dẫn con đi mua bánh bao ăn, gần bệnh viện đó, thơm lắm.”

Vân Thường cười gật đầu “Dạ.” Bánh bao nhân thịt gà nấm hương hôm qua ăn ngon thật, nấm hương tươi mềm thịt gà thơm nức, bên trong còn có chút nước thịt nữa, cắn một miếng là thơm nức mũi.

Vân Thường chỉ cần nghĩ thế là ứa nước miếng. Vội vàng quàng tay Lục phu nhân, theo bà xuống lầu.

Tiệm bánh bao này không lớn, buôn bán lại cực kỳ thịnh vượng, Lục phu nhân dẫn Vân Thường tới trước quầy bánh bao, để cô ngồi xuống chỗ dành cho khách ăn sáng, còn mình thì chen vào mua bánh.

Mùi bánh bao nồng nàn, Vân Thường ngồi ngoài tiệm chờ, chỉ cảm thấy mùi thơm bay vào mũi, chỉ chốc lát đã gọi con sâu tham ăn trong bụng bò ra.

Cô nuốt nước miếng, nhàm chán ngồi ở đó, lom lom chờ Lục phu nhân quay ra.

Ngay lúc đó, Vân Thường chỉ cảm thấy cánh tay đau nhói, giọng Vân Quang Phương đột nhiên vang bên tai “Vân Thường, đi theo ba!”

Vân Thường cả kinh, hất tay ông ta ra đứng dậy “Ông đến đây làm gì?”

Giọng Vân Quang Phương rất nhỏ, hình như cố ý đè nén gì đó, nghe đặc biệt âm trầm “Mau đi theo tao!”

“Dựa vào đâu tôi phải đi theo ông, tôi và ông không có quan hệ gì hết! Ông tránh ra!” Vân Quang Phương tới tìm cô tuyệt không có gì hay! Không phải thiếu t


Duck hunt