XtGem Forum catalog
50 Sắc Thái Fifty Shades Of Grey

50 Sắc Thái Fifty Shades Of Grey

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 329500

Bình chọn: 10.00/10/950 lượt.

ủa anh cũng thế, tuyệt đối chuẩn xác, anh thật tự chủ… thật trùng khít với nhạc. Còn tôi thì không thể chịu đựng nổi nữa.

"Làm ơn." Tôi van xin.

Bằng một động tác rất gọn, anh đỡ tôi nằm xuống giường, đè lên tôi, tay anh kề bên ngực tôi, chịu sức nặng cả cơ thể, rồi anh sấn sâu vào tôi. Khi giai điệu lên đến cao trào, tôi rơi… rơi tự do… xuống đỉnh cực khoái tột cùng và trêu ngươi nhất từng biết. Christian đến sau tôi, dập sau vào tôi thêm ba lần nữa… Cuối cùng mới chịu bất động đổ xuống tôi.

Khi ý thức trở về từ một nơi nào đó, Christian rời khỏi tôi. Nhạc đã dừng, tôi có thể cảm thấy cơ thể anh đang tì lên tôi khi nhoài tháo còng tay bên phải. Tôi rên rỉ khi cánh tay được thả ra. Anh nhanh chóng mở nốt tay còn lại, dịu dàng kéo băng che mắt, gỡ tai nghe ra cho tôi. Tôi chớp mắt trước ánh sáng phòng lờ mờ rồi nhận ra ánh mắt màu xám thăm thẳm của anh.

"Xin chào." Anh nói.

"Chào chính mình." Tôi thở ngượng ngùng đáp lại anh.

Môi anh cong lên một nụ cười, anh cúi xuống rồi hôn nhẹ lên tôi.

"Làm tốt đấy." Anh thì thầm. "Quay lại đi."

Chết tiệt – anh sắp làm gì nữa đây? Mắt anh mềm mại.

"Tôi sẽ xoa bóp vai cho em."

"Ồ… Vâng."

Tôi chật vật nằm sấp mặt xuống. Tôi quá mệt. Christian ngồi một bên và bắt đầu xoa bóp vai cho tôi. Tôi rên to lên – những ngón tay anh quá mạnh mẽ và thành thạo. Anh cúi hôn lên đầu tôi.

"Đó là nhạc gì thế?" Tôi hỏi gần như không ra tiếng.

"Đó là Spem in Alium, một bản thánh ca bốn mươi phần của Thomas Tallis."

"Nó thật… quá sức chịu đựng."

"Tôi luôn luôn muốn vui chơi trên nền nhạc của nó."

"Một cái lần đầu nữa sao, ngài Grey?"

"Đúng thế, cô Steele. Hmm… em và tôi, chúng ta có nhiều lần đầu thật." Giọng anh có vẻ khá quan tâm.

Tôi rên lên lần nữa khi những ngón tay anh như đang làm phép trên vai tôi.

"Trong khi ngủ em đã nói gì thế, Chris… ơ, thưa ngài?"

Những ngón tay anh dừng xoa bóp vai tôi một lát.

"Em nói nhiều thứ lắm, Anastasia. Em nói về những cái lồng và những quả dâu… rằng em muốn nhiều hơn nữa… rằng em đánh mất tôi."

Ồ, tạ ơn trời đất vì chuyện đó.

"Chỉ thế thôi ạ?" Giọng tôi nhẹ nhõm thấy rõ.

Christian chấm dứt tiết mục xoa bóp kỳ diệu, đổi thế, nằm dài xuống bên tôi, đầu gối lên khuỷu tay. Anh đang nhăn mặt. "Vậy em tưởng em đã nói gì?"

Dại dột chưa.

"Rằng em nghĩ anh thật xấu xí, tự phụ, rằng thật vô vọng khi lên giường với anh." Anh nhíu mày sâu hơn.

"Xem nào, về bản chất quả là tôi đúng như thế đấy, giờ thì cô làm tôi tò mò rồi. Cô đang giấu tôi điều gì thế, cô Steele?"

Tôi chớp chớp mắt ngây thơ nhìn anh. "Em có giấu anh gì đâu."

"Anastasia, khả năng nói dối của em tuyệt vọng thật."

"Em tưởng anh sắp làm em cười khúc khích sau khi quan hệ; nhưng thế này thì không phải thế rồi."

Môi anh nhếch lên. "Tôi không biết kể chuyện cười."

"Ngài Grey, thì ra cũng có những chuyện ngài không thể làm." Tôi cười toe với anh và anh cười đáp lại.

"Quả vậy, khả năng kể chuyện cười của tôi cũng thật tuyệt vọng."

Nhìn anh thật tự mãn về bản thân đến độ tôi phải bật cười khúc khích.

"Khả năng kể chuyện cười của em cũng tuyệt vọng luôn."

"Hay thật." Anh nói và chồm sang hôn tôi.

"Và em đang giấu điều gì đó, Anastasia. Tôi phải tra tấn để em khai ra mới được."

_Tôi giật mình tỉnh giấc. Tôi mơ thấy mình vừa rơi xuống mấy bậc thang, và bật phắt dậy, cảm giác thoáng chao đảo. Trời vẫn tối, trên giường của Christian lúc này chỉ một mình tôi. Điều gì đó đã đánh thức tôi dậy, một ý nghĩ khó chịu nào đó. Tôi ngó qua chiếc đồng hồ báo thức để cạnh giường. Chỉ mới năm giờ sáng, nhưng tôi thấy rất thoải mái sau giấc ngủ. Tại sao nhỉ? Ừm – chắc do lệch múi giờ – lẽ ra đã là tám giờ sáng ở Georgia. Chết tiệt… Tôi phải uống thuốc. Tôi trèo khỏi giường, thầm cảm ơn bất kỳ điều gì đã làm tôi thức dậy. Có tiếng đàn piano nho nhỏ vẳng lại. Christian đang chơi đàn. Phải xem mới được. Tôi thích nhìn anh đàn. Trên người không mảnh vải, tôi quơ lấy tấm áo choàng vắt trên ghế rồi rảo bước nhẹ xuống hành lang, vừa đi vừa xỏ áo vào và dỏng tai nghe tiếng nhạc ma mị của một điệu buồn ai oán, phát ra từ căn phòng lớn.

Christian ngồi lẩn vào bóng tối, xung quanh là khung cảnh tranh tối tranh sáng của buổi bình minh, mái tóc anh óng ánh những vệt màu đồng dưới ánh sáng mờ ảo. Anh vẫn vận trên người chiếc quần pajama và đang rất tập trung dạo lên những khúc du dương, như lạc cả hồn vào điệu nhạc u sầu ấy. Tôi nấn ná lại, đứng quan sát trong bóng tối vì không muốn cắt ngang dòng cảm xúc của anh. Nhìn anh sao mà lạc lõng, thậm chí, sầu muộn và cô đơn đến xé lòng hay phải chăng chỉ là do tiếng nhạc quá ư buồn đau, sầu thảm. Dạo xong khúc nhạc, anh ngừng lại một chút rồi chơi lại lần nữa. Tôi chầm chậm tiến về phía anh, tựa hồ như con bướm đêm bị thu hút vào ánh lửa… bất giác tôi mỉm cười với ý nghĩ đó. Anh đưa mắt lên trông thấy tôi, thoáng nhăn mặt rồi đưa mắt trở lại phím đàn.

Ôi, chết tiệt, có phải anh cáu lên vì bị tôi làm phiền không?

"Lẽ ra em nên ngủ mới phải." Giọng anh trách móc nhẹ nhàng.

Anh trông như đang bận tâm chuyện gì đó.

"Anh cũng nên ngủ mới phải." Tôi đáp lại