50 Sắc Thái Fifty Shades Of Grey

50 Sắc Thái Fifty Shades Of Grey

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3210103

Bình chọn: 9.00/10/1010 lượt.

nh tách hai chân tôi ra và dịch chuyển sao cho anh có thể chờn vờn ở trên tôi. Rồi, vẫn không rời mắt khỏi tôi, anh ngập sâu vào tôi trong một nhịp điệu chậm rãi đến tuyệt diệu.

Tôi nhắm mắt, tận hưởng cảm giác đầy ắp tuyệt vời khi được anh chiếm hữu, và theo bản năng tôi nâng hông lên để gặp anh, hòa cùng anh, rên lên thành tiếng. Anh lùi lại, rất từ tốn lại lấp đầy tôi lần nữa. Những ngón tay tôi tìm được đường vào trong mái tóc phóng túng mượt như lụa của anh, và anh - ôi sao mà quá nhẹ nhàng - lại chuyển động ra vào một lần nữa trong tôi.

“Nhanh lên, Christian, nhanh hơn nữa đi... xin anh.”

Anh nhìn chằm chằm xuống tôi vẻ đắc thắng và hôn tôi dữ dội, sau đó thực sự bắt đầu chuyển động - như một sự trừng phạt tàn nhẫn... Ôi trời ạ - tôi biết nó sẽ không kéo dài lâu. Anh thúc vào một cách đều đặn. Tôi bắt đầu dâng lên, hai chân căng cứng dưới anh.

“Đến đi nào, bé yêu,” anh thở gấp. “Đến với anh đi.”

Những lời lẽ của anh là sự giải phóng cho tôi, và tôi bùng nổ, huy hoàng, rời rã, thành hàng triệu mảnh quanh anh. Anh cũng bùng nổ theo, gọi to tên tôi.

“Ana! Ôi trời, Ana!” Rồi anh sụp xuống người tôi, đầu vùi trong hõm cổ tôi.

_Khi sự tỉnh táo trở lại, tôi mở mắt ra và nhìn thật lâu vào gương mặt người đàn ông tôi yêu. Vẻ mặt Christian thật dịu dàng, âu yếm. Anh cọ mũi vào mũi tôi, chống mình trên khuỷu tay, bàn tay nắm lấy tay. Anh gieo một nụ hôn thoảng nhẹ mơn trớn lên môi tôi rồi buông người lùi lại.

“Anh đã rất nhớ nó,” anh nói trong hơi thở.

“Em cũng thế,” tôi thì thào.

Anh đỡ lấy cằm tôi và hôn tôi mãnh liệt. Một nụ hôn đầy đam mê và cầu khẩn - mà cầu khẩn điều gì nhỉ? Tôi không biết. Nó khiến tôi không thở nổi.

“Đừng xa anh nữa nhé,” anh khẩn nài, nhìn sâu vào mắt tôi, nghiêm túc.

“Vâng,” tôi thì thầm mỉm cười với anh. Nụ cười đáp lại của anh thật rạng ngời; sự khuây khỏa, niềm hân hoan, và cả niềm sung sướng trẻ con hòa quyện trong một ánh nhìn quyến rũ có thể làm tan chảy những trái tim lạnh giá nhất. “Cảm ơn anh vì chiếc Ipad.”

“Lời cảm ơn của em được chấp nhận, Anastasia.”

“Anh thích nhất bài hát nào trong đó?”

“Nào, chuyện đó nói sau.” Anh cười toe toét. “Nấu cho anh thứ gìđi, cô gái hư. Anh sắp chết đói rồi đây,” anh nói thêm, đột ngột ngồi dậy và kéo tôi dậy theo.

“Gái hư ư?” Tôi cười khúc khích.

“Gái hư. Nào, nấu ăn đi, làm ơn.”

“Vì lời đề nghị của ngài quá dễ thương, đức vua ạ, nên em sẽ đi nấu ngay đây.”

Khi lồm cồm bò ra khỏi giường, tôi làm chệch đi chiếc gối, để lộ ra quả bóng hình chiếc trực thăng đã xì hơi bên dưới. Christian với lấy nó và nhìn chằm chằm vào tôi vẻ không hiểu.

“Đó là quả bóng của em,” tôi nói, cảm thấy một quyền sở hữu rõ rệt trong khi với lấy chiếc áo choàng và quấn quanh người. Trời đất ạ... sao anh ấy lại tìm thấy nó nhỉ?

“Trên giường em ư?” anh lẩm bẩm.

“Vâng.” Mặt tôi đỏ bừng. “Nó nằm với em cho có bầu có bạn.”

“Charlie Tango thật may mắn,” anh nói trong sự ngạc nhiên.

Vâng, em đa cảm thế đấy, Grey, vì em yêu anh.

“Quả bóng của em đấy,” tôi nhắc lại và quay gót hướng về phía bếp, để lại anh với nụ cười ngốc miệng đến tận mang tai.

CHRISTIAN VÀ TÔI NGỒI trên tấm thảm Ba Tư của Kate, ăn món gà xào nấm bằng bát sứ và đũa, rồi nhắp chút rượu trắng Pinot Grigio ướp lạnh. Christian tựa người vào đi văng, tóc tai rối bời sau trận mây mưa, cặp chân dài duỗi thẳng trước mặt. Anh đang mặc quần jean và áo sơ mi, và chỉ thế thôi. Buena Vista Social Club đang ngân nga một giai điệu êm ái từ chiếc iPod của Christian.

“Ngon đấy,” anh vừa ăn vừa nói vẻ tán thưởng.

Tôi ngồi khoanh chân cạnh anh, ăn ngấu nghiến trong cơn đói điên cuồng, đồng thời chiêm ngưỡng bàn chân trần của anh.

“Em luôn là người nấu ăn trong nhà mà. Kate nấu không ngon cho lắm.”

“Mẹ em dạy em đấy à?”

“Không hẳn,” tôi giễu cợt. “Đến khi em biết để ý đến

chuyện học nấu ăn thì mẹ em đã sống với ông Chồng Số Ba ở tận Manstield, Texas cơ. Còn Ray, ừm, nếu không vì em thì có lẽ ông ấy đã sống cả đời bằng bánh mì nướng mua ngoài hàng rồi.”

Christian nhìn chằm chằm xuống tôi. “Sao em không sống ở Texas với mẹ?”

“Chồng bà, steve, và em... không hợp nhau cho lắm. Và em cũng nhớ ượng Ray nữa. Cuộc hôn nhân của mẹ em với steve không kéo dài lâu. Có lẽ bà bắt đầu biết suy nghĩ sáng suốt hơn. Bà không bao giờ nói về ông ta,” tôi lặng lẽ thêm vào. Tôi nghĩ đó là một góc tối trong cuộc đời mẹ mà chúng tôi chưa bao giờ nhắc tới.

“Vì thế em ở Washington với dượng?”

“Em sống chẳng được mấy ngày ở Texas. Rồi em trở về với dượng Ray.”

“Nghe như em trông nom ông ấy ý nhỉ,” anh nói dịu dàng.

“Có lẽ thế,” tôi nhún vai.

“Lúc nào em cũng chăm lo cho người khác.”

Có một sắc thái trong giọng anh khiến tôi chú ý, tôi liếc lên nhìn anh.

“Gì thế?” Tôi hỏi, giật mình bởi vẻ mặt dè chừng của anh.

“Anh muốn chăm lo cho em.” Mắt anh sáng lên với một cảm xúc không tên.

Nhịp tim của tôi ngừng hẳn.

“Em nhận thấy rồi,” tôi thì thầm. “Anh chỉ làm điều đó theo một cách lạ lùng thôi.”

Đôi lông mày anh cau lại. “Đó là cách duy nhất mà anh biết.”

“Em vẫn còn điên tiết chuyện anh mua lại SIP.”

Anh mỉm cườ


Teya Salat