Insane
50 Sắc Thái Fifty Shades Of Grey

50 Sắc Thái Fifty Shades Of Grey

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3210133

Bình chọn: 9.5.00/10/1013 lượt.

đang giấu em điều gì phải không?” Giọng tôi nôn nóng hơn tôi cảm thấy.

Christian chớp mắt nhìn tôi, ngạc nhiên. “Ana, anh...” anh ngừng lại.

“Nào?”

Anh thở dài chịu thua. “Cô ta cố gắng rạch tay mình.”

“Ôi không!” Thảo nào cổ tay cô ta phải băng bó.

“Gail đưa cô ta tới bệnh viện. Nhưng Leila đã bỏ trốn trước khi anh đến đó.”

Tào lao quá. Chuyện này là sao nhỉ? Tự tử ư? Tại sao chứ?

“Ông bác sĩ tâm thần nhìn thấy cô ta đã nói đó là một kiểu kêu cứu điển hình, ông ta không tin cô ta thực sự gặp nguy hiểm, mà chỉ là một dạng ảo giác tự vẫn, ông ta gọi như thế. Nhưng anh không thấy thuyết phục lắm. Anh đang cố gắng tìm ra cô ta để giúp đỡ cô ta chút ít.”

“Cô ta có nói gì với bà Jones không?”

Christian nhìn tôi rất lâu. Trông anh thực sự không thoải mái.

“Không nhiều lắm,” cuối cùng anh cũng nói, nhưng tôi biết anh không kể với tôi mọi chuyện.

Tôi tự làm mình xao lãng với việc rót trà vào tách. Vậy là Leila muốn quay lại cuộc sống của Christian và chọn cách cố gắng tự tử để thu hút sự chú ý của anh ấy sao? Trời... hãi thật. Nhưng hiệu quả đấy. Christian đã rời Georgia để về tìm cô ta, nhưng cô ta đã biến mất trước khi anh về kịp? Kỳ cục thật.

“Anh không tìm được cô ta? Thế còn gia đình cô ta đâu?”

“Họ không biết cô ta ở đâu. Cả chồng cô ta cũng vậy.”

“Chồng ư?”

“Ừ,” anh lơ đãng nói, “cô ta đã lấy chồng được hai năm rồi.”

Gì cơ? “Vậy là cô ta quan hệ với anh trong khi đã có chồng?” Trời đất ơi. Anh đúng là không có giới hạn nào cả.

“Không! Chúa lòng lành, không. Cô ta quan hệ với anh từ hồi ba năm trước. Sau đó cô ta bỏ đi và chẳng bao lâu sau thì lấy gã này.”

Ồ. “Vậy tại sao bây giờ cô ta lại cố gắng khiến anh chú ý?”

Anh lắc đầu buồn bã. “Anh không biết. Tất cả những gì anh có thể tìm ra là cô ta đã bỏ gã chồng ăn bám từ khoảng bốn tháng trước rồi.”

“Để em hiểu cho thông nhé. Từ ba năm trước cô ta không làm người phục tùng của anh nữa?”

“Khoảng hai năm rưỡi.”

“Và cô ta muốn nữa?”

“Ừ.”

“Nhưng anh thì không?”

“Em biết mà.”

“Vì thế cô ta bỏ anh?”

“Ừ.”

“Vậy tại sao giờ cô ta lại tìm đến anh?”

“Anh không biết.” Tông giọng của anh cho tôi biết ít nhất anh cũng có một giả định nào đó.

“Nhưng anh ngờ rằng...”

Mắt anh nheo lại trong cơn giận dữ thấy rõ. “Anh ngờ rằng cô ta định làm điều gì đó với em.”

Tôi ư? Cô ta muốn gì ở tôi đây? “Cô có thứ gì mà tôi không có nhỉ?”

Tôi chằm chằm nhìn anh, nửa thân trên để trần đẹp long lanh. Tôi có anh ấy; anh ấy là của tôi. Đó là những gì mà tôi có, dù cô ta cũng có mái tóc sẫm màu và làn da trắng như tôi. Tôi cau mày trước ý nghĩ này. Phải rồi... mình có thứ gì mà cô ta không có nhỉ?

“Sao hôm qua em không nói cho anh biết, bé yêu?” Anh hỏi dịu dàng.

“Em đã quên mất cô ta.” Tôi nhún vai biện bạch. “Anh biết đấy, tan sở xong là em đi uống mừng vụ kết thúc tuần làm việc đầu tiên. Rồi anh xuất hiện ở quán bar, với màn diễu võ dương... testosterone[2'> với Jack, và rồi chúng ta ở đây. Chuyện kia thế là trôi tuột khỏi tâm trí của em. Anh có thói quen khiến em quên hết mọi sự mà.”

[2'> Kích thích tố sinh dục nam.

“Diễu võ dương testosterone?” Môi anh cong lên.

“Vâng. Cái màn hạ bệ lẫn nhau ấy.”

“Anh sẽ cho em biết thế nào là diễu võ dương testosterone.”

“Anh không muốn một tách trà sao?”

“Không, Anastasia, anh không muốn.”

Đôi mắt anh bùng cháy, thiêu đốt tôi với ánh nhìn anh-muốn-em-và-anh-muốn-em-ngay-bây-giờ. Chết dẫm... sao mà nóng bỏng đến vậy.

“Quên cô ta đi. Lại đây nào.” Nói rồi anh đưa tay ra.

Nữ Thần Ham Muốn trong tôi lộn một cú ba vòng trên không xuống sàn nhà khi tôi nắm lấy bàn tay ấy.

TÔI TỈNH DẬY, QUÁ ẤM ÁP, và tôi vòng tay ôm lấy một Christian trần như nhộng. Ngay cả khi chìm vào giấc ngủ rất nhanh, anh vẫn ôm chặt lấy tôi. Ánh bình minh dìu dịu xuyên qua rèm cửa. Đầu tôi ngả vào ngực anh, chân tôi gác lên chân anh, còn tay tôi vòng qua bụng anh.

Tôi rướn đầu lên, sợ mình có thể làm anh thức giấc. Trông anh thật trẻ trung và thư thái trong giấc ngủ, và anh là của tôi.

Hừm... Với tới, tôi ngập ngừng vuốt ve ngực anh, lướt ngón tay qua lớp lông mỏng, mà anh vẫn không cựa quậy. Tôi vẫn không thể hoàn toàn tin được điều này. Anh ấy thực sự là của tôi - trong một vài khoảnh khắc quý giá hơn. Tôi nghiêng mình qua rồi nhẹ nhàng hôn lên một vết sẹo của anh. Anh khẽ rên lên nhưng không thức giấc, tôi mỉm cười. Tôi hôn thêm lần nữa và mắt anh mở ra.

“Chào anh,” tôi cười toe toét, cảm thấy thật tội lỗi.

“Chào em,” anh thận trọng đáp lại. “Em đang làm gì đấy?”

“Ngắm anh.” Tôi lướt ngón tay xuống vệt lông dưới bụng anh. Anh chộp lấy tay tôi, nheo mắt lại, rồi nở một nụ cười thư-thái-rạng-ngời-đậm-chất-Christian, và tôi thở phào. Cú chạm bí mật của tôi vẫn là bí mật.

Ôi... sao anh không cho em chạm vào anh nhỉ?

Đột ngột, anh lật người đè lên trên, ấn tôi xuống lớp đệm, tay giữ chặt lấy tay tôi cảnh cáo. Rồi anh cọ mũi vào mũi tôi.

“Tôi nghĩ cô thức dậy là để có ý đồ đen tối, quý cô Steele,” anh buộc tội, nhưng nụ cười vẫn đọng trên môi.

“Em thích được thức dậy với ý đồ đen tối bên anh.”

“Em ư?” Anh hỏi và đặt một nụ hôn phớt lên môi