
, phía văn phòng của Taylor. "Tôi ổn rồi. Cô không sao chứ?"
Tôi vội gật đầu, và nhận ra rằng bà ấy có lẽ vừa đi ra từ phòng an toàn kề sát phòng Taylor. Ai mà ngờ được chúng tôi lại dùng đến chỗ đó sớm thế? Christian đã nhất định lắp đặt hệ thống phòng đó ngay sau lễ đính hôn làm tôi không khỏi tròn mắt. Còn bây giờ, khi thấy Gail đang đứng sững ở ngưỡng cửa, tôi mới nể tài lo xa của anh ấy.
Có tiếng cọt kẹt ở cánh cửa sảnh hành lang khiến tôi bối rối. Nó lủng lẳng như muốn tuột khỏi bản lề. Chuyện quái quỷ gì với nó thế?
"Chỉ có mình hắn ta thôi à?" Tôi hỏi Ryan.
"Vâng, thưa bà. Nếu không thì bà đã chẳng đứng yên ổn thế này, tôi cam đoan đấy." Giọng Ryan có vẻ cáu kỉnh.
"Sao hắn vào được?" Tôi hỏi, phớt lờ giọng điệu vừa rồi của anh ta.
"Qua thang máy chở hàng. Như thể hắn có kẻ dẫn lối vậy, thưa bà."
Tôi liếc nhìn thân hình Jack đang nằm dưới sàn. Hắn đang mặc bộ đồng phục lao động áo liền quần.
"Lúc nào?"
"Khoảng mười phút trước. Tôi phát hiện hắn qua màn hình an ninh. Hắn đeo găng tay... khá kì quặc giữa trời tháng Tám thế này. Tôi nhận ra hắn và quyết định để hắn vào. Tôi biết làm thế sẽ tóm được hắn. Bà không có nhà còn Gail thì đã an toàn, nên tôi tính phải giải quyết ngay bây giờ để không bỏ lỡ cơ hội hiếm hoi này."
Ryan trông có vẻ tự mãn, Sawyer lừ mắt nhìn anh ta vẻ khinh thường.
Đeo găng tay? Đeo găng tay? Ý nghĩ này lại hút lấy tôi, tôi bèn liếc mắt nhìn Jack. Quả vậy, hắn đang đeo găng tay da màu nâu. Đáng sợ thật.
"Giờ thì chúng ta làm gì?" Tôi cố xua đi những suy nghĩ lan man khỏi đầu mình.
"Ta cần trói hắn lại," Ryan đáp.
"Trói hắn ư?"
"Phòng trường hợp hắn tỉnh dậy." Ryan liếc sang Sawyer.
"Các cậu cần gì nào?" Bà Jones bước lên trước, hỏi. Bà đã lấy lại được vẻ bình tĩnh vốn có của mình.
"Cái gì trói được hắn - dây thừng hay dây chão gì đấy," Ryan đáp.
Dây cáp thắt nút. Tôi thoáng đỏ mặt khi những kỉ niệm của cái đêm hôm trước hiện lên trong tâm trí.
Theo phản xạ, tôi nắm lấy cổ tay và liếc vội xuống. Không, không còn vết tím nào. Tốt rồi.
"Tôi có đấy. Dây cáp thắt nút. Có dùng được không?"
Mọi ánh mắt đổ dồn về phía tôi.
"Được chứ, thưa bà. Quá tuyệt," Sawyer đáp, vẻ mặt rất nghiêm túc. Tôi những muốn nền nhà nứt ngay ra nuốt chửng tôi vào, nhưng lại quay lưng và đi thẳng vào phòng ngủ. Đôi khi cũng phải mày trơ trán bóng chứ. Có lẽ nỗi sợ hãi kết hợp với rượu làm tôi thêm táo bạo.
Khi tôi quay lại, bà Jones đang thu dọn chỗ lộn xộn trên nền nhà, còn cô Prescott đã đứng cùng đội vệ sĩ. Tôi đưa dây trói cho Sawyer, anh ta chậm rãi và thận trọng một cách không cần thiết trói hai tay Hyde ra sau lưng. Bà Jones mất hút trong bếp và quay lại với bộ đồ cứu thương. Bà kéo tay Ryan, dẫn vào phòng sinh hoạt chung, rồi bắt đầu chăm sóc vết thương trên mắt anh ta. Anh ta hơi rụt người khi bà dùng bông khử trùng lau chỗ đau. Thế rồi tôi nhìn thấy khẩu súng Glock[37'> nằm chỏng trơ trên nền, có gắn bộ phận giảm thanh. Chết tiệt! Jack mang theo vũ khí ư? Cổ tôi dâng lên đắng nghẹn, tôi cố nuốt nó xuống.
[37'> Glock: một loại súng ngắn bán tự động nguồn gốc từ Áo.
"Đừng chạm vào, bà Grey," Prescott hô lên khi tôi quỳ xuống định nhặt nó lên. Sawyer từ phòng Taylor bước ra, tay đeo găng cao su.
"Để tôi sẽ giữ nó cho, bà Grey," anh ta nói.
"Của hắn à?" Tôi hỏi.
"Vâng, thưa bà," Ryan đáp, lại nhăn nhó dưới bàn tay chăm sóc của bà Jones. Khỉ thật. Ryan đánh nhau với một gã mang súng trong nhà tôi. Tôi thấy rùng mình với ý nghĩ này. Sawyer quỳ xuống và cẩn thận nhấc khẩu Glock lên.
"Có cần phải làm thế không?" Tôi hỏi.
"Ngài Grey sẽ muốn thế, thưa bà." Sawyer thả khẩu súng vào túi bóng kéo khóa, rồi quỳ xuống, vỗ vỗ vào người Jack. Anh ta dừng lại, lôi ra một cuộn băng dính trong túi quần hắn. Mặt Sawyer tái nhợt rồi nhét cuộn băng dính trở lại túi hắn.
Băng dính cuộn ư? Đầu óc tôi suy nghĩ vẩn vơ trong khi mắt vẫn mơ màng và trống rỗng dõi theo diễn biến xung quanh. Thế rồi cơn lợm giọng đắng ngắt lại dâng lên trong cổ họng khi tôi nhận ra ẩn ý của sự việc. Tôi nhanh chóng gạt nó ra khỏi tâm trí. Đừng nghĩ đến nó nữa, Ana!
"Ta có nên gọi cảnh sát không?" Tôi khẽ hỏi, cố giấu giếm nỗi sợ hãi. Tôi muốn tống khứ Hyde ra khỏi nhà, càng sớm càng tốt.
Ryan và Sawyer liếc nhìn nhau.
"Tôi nghĩ ta nên gọi cảnh sát luôn," tôi nói có phần cương quyết hơn, và tự hỏi không biết giữa Ryan và Sawyer đang có chuyện gì.
"Tôi vừa cố gọi Taylor, nhưng anh ấy không nhận điện thoại. Có thể đang ngủ rồi." Sawyer nhìn đồng hồ. "Mới bốn giờ năm phút sáng theo giờ phía bờ biển Đông."
Ôi không.
"Anh gọi Christian chưa?" Tôi khẽ hỏi.
"Chưa, thưa bà."
"Anh gọi Taylor để chờ chỉ thị hả?" Sawyer có vẻ thoáng bối rối.
"Vâng, thưa bà."
Phần nào đó trong tôi bỗng nhảy dựng lên tức tối. Gã đàn ông kia - tôi lại liếc nhìn Hyde - vừa đột nhập vào nhà tôi, và cần đến cảnh sát để áp giải gã đi ngay. Nhưng khi nhìn sang bốn người và bắt gặp những ánh mắt lo âu của họ, tôi quyết định đích thân ra tay, thế nên tôi chọn cách gọi cho Christian. Người tôi lại nổi hết da gà. Tôi biết anh đang cáu giận - cực kì g