XtGem Forum catalog
50 Sắc Thái Fifty Shades Of Grey

50 Sắc Thái Fifty Shades Of Grey

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328691

Bình chọn: 10.00/10/869 lượt.

nh ngạc, thích thú, rồi ôm chầm tôi vào lòng.

"Đúng thế. Không có đâu." Anh bật cười.

Chúng tôi cứ đứng ngay phòng sinh hoạt chung, cuộn chặt trong vòng tay nhau.

"Lên giường thôi," anh khẽ giục, sau một hồi lâu không đo nổi độ dài. Ôi trời...

"Christian, ta cần nói chuyện."

"Để sau," anh nhẹ nhàng nài nỉ. "Christian, xin anh. Nói chuyện với em."

Anh thở dài. "Về việc gì?"

"Anh biết mà. Anh cứ giấu kín em."

"Anh muốn bảo vệ em."

"Em đâu phải trẻ con."

"Anh hoàn toàn hiểu rõ điều đó, bà Grey." Anh lướt hai tay dọc theo người rồi ôm lấy gò hông tôi. Anh ưỡn hông lên, áp vật cương cứng đang trỗi dậy sát vào tôi.

"Christian!" Tôi nhấm nhẳng. "Nói chuyện đi."

Anh lại thở dài bực bội. "Em muốn biết gì nào?" Anh buông tôi ra, giọng nhẫn nhịn. Tôi ngập ngừng - tôi không có ý anh lại buông tôi ra nhanh thế. Nắm tay tôi, anh cúi xuống nhặt tờ giấy in email của tôi trên sàn nhà.

"Rất nhiều chuyện," tôi lầm bầm, khi anh dẫn tôi ra ghế sofa.

"Ngồi xuống," anh ra lệnh. Có những chuyện là bất di bất dịch, tôi vẩn vơ nghĩ ngợi, rồi làm theo lời anh. Christian ngồi xuống cạnh tôi, nhoài người về phía trước, đầu chống trên hai tay.

Ôi không. Chuyện này khó khăn với anh thế sao? Anh ngồi thẳng dậy, cào hai tay vào mái tóc, rồi ngoảnh ra nhìn tôi, ánh mắt đợi chờ và cam chịu.

"Em hỏi đi," anh nói đơn giản.

Ôi. Chà chà, dễ dàng hơn tôi mường tượng. "Tại sao lại tăng cường an ninh bảo vệ gia đình mình?"

"Hyde đã có dấu hiệu hăm dọa họ."

"Làm sao anh biết được?"

"Trong máy tính của hắn. Nó chứa mọi thông tin cá nhân chi tiết về anh và cả gia đình. Nhất là bố Carrick."

"Bố Carrick ư? Sao lại là ông?"

"Anh chưa biết. Đi lên giường thôi."

"Christian, kể em nghe đi!"

"Kể chuyện gì cơ?"

"Anh đang rất... cáu kỉnh."

"Em cũng thế." Anh trừng mắt. "Anh chưa tăng cường vệ sĩ ngay khi phát hiện có thông tin gia đình trên máy tính đó. Thế chuyện gì đã xảy ra? Tại sao lại bây giờ?" Christian nheo mắt nhìn tôi.

"Trước anh chưa biết hắn nhăm nhe định thiêu rụi cao ốc công ty, hoặc là..." Anh dừng lại. "Bọn anh tưởng chỉ là một chứng ám ảnh do bất mãn, nhưng rồi em biết đấy," anh nhún vai, "mấy thứ xuất hiện công khai và chịu đựng búa rìu dư luận, mọi người đều soi mói đầy thích thú. Toàn những chuyện vớ vẩn như: những bài báo viết về anh hồi ở Harvard - quá trình thăng tiến, sự nghiệp ra sao. Cả những bài báo về bố Carrick - lần theo nghề nghiệp của ông, rồi của mẹ anh nữa - và một vài bài viết ngắn hơn về Elliot và Mia."

Lạ thật.

"Anh vừa nói hoặc là," tôi nhắc lại. "Hoặc là gì cơ?"

"Anh nói, ‘định thiêu rụi cao ốc công ty, hoặc là...’ Như thể anh đang định nói gì đó nữa."

"Em đói không?"

Sao cơ? Tôi nhăn mặt nhìn anh, trong khi bụng kêu réo ùng ục.

"Hôm nay em ăn gì chưa?" Giọng anh đanh lại, ánh mắt lạnh băng.

Vẻ mặt đỏ bừng phản lại tôi.

"Y như anh nghĩ." Anh nói nhanh.

"Em biết anh cảm thấy sao khi em không chịu ăn mà. Đi nào," anh giục. Anh đứng dậy, chìa tay ra. "Để anh chăm em ăn." Anh lại xoay người... lần này giọng nói đầy hứa hẹn gợi tình.

"Chăm em ăn ư?" tôi lẩm bẩm, trong khi vùng bụng phía dưới rốn như tan chảy. Quỷ thần ơi. Đây là một chiến thuật chuyển hướng linh hoạt để thoát khỏi những chuyện chúng tôi đang đôi co. Là thế sao? Tất cả những gì tôi khai thác được từ anh có thế ư? Dẫn tôi vào bếp, Christian nhấc một chiếc ghế ở chỗ quầy bar, đưa nó một vòng sang phía mặt bên kia.

"Ngồi đi," anh bảo.

"Bà Jones đâu rồi?" Tôi thắc mắc, để ý thấy vắng bóng bà từ lúc ngồi xuống ghế.

"Anh để bà ấy và Taylor nghỉ đêm nay."

Ồ.

"Sao lại thế?"

Anh liếc nhìn tôi giây lát, vẻ tươi tỉnh ngạo nghễ của anh lại xuất hiện. "Vì anh có quyền."

"Thế anh định nấu ăn à?" vẻ hoài nghi không giấu được trong giọng tôi thốt ra.

"Ô, em không mảy may tin nhỉ, bà Grey. Nhắm mắt vào."

Wow. Tôi cứ tưởng chúng tôi sẽ cãi vã nảy lửa, thế mà giờ lại cùng vào bếp, vui đùa.

"Nhắm mắt lại đi," anh ra lệnh.

Tôi nhíu mắt, rồi vâng lời.

"Hừm. Thế vẫn chưa đủ đâu," anh lầm bầm. Tôi hé một bên mắt, thấy anh lôi một chiếc khăn lụa màu đỏ mận ra khỏi túi quần sau. Nó cùng màu với chiếc váy tôi đang mặc. Trời đất ơi. Tôi trố mắt nhìn anh. Anh kiếm được nó lúc nào thế?

"Nhắm mắt vào," anh lại ra lệnh. "Không ti hí."

"Anh định bịt mắt em à?" tôi lí nhí, đầu óc choáng váng. Tôi bất thình lình nín lặng người.

"Ừ."

"Christian..." Anh đặt một ngón tay lên môi tôi, ra hiệu im lặng.i

Tôi muốn nói chuyện cơ.

"Ta sẽ nói chuyện sau. Anh muốn em ăn đã. Em bảo mình đói còn gì." Anh hôn phớt lên môi tôi. Lớp lụa mềm mại của chiếc khăn áp lên mi mắt tôi khi anh thắt chặt nút phía sau đầu.

"Em thấy gì không?" Anh hỏi.

"Không," tôi lầu bầu, thầm trợn mắt nạt anh. Anh khẽ bật cười.

"Anh biết lúc nào em trợn mắt với anh đấy... Và em biết thừa nó khiến anh cảm thấy thế nào mà."

Tôi bĩu môi. "Ta kết thúc nhanh chóng được không?" Tôi nhấm nhẳng.

"Cứ bình tĩnh, bà Grey. Háo hức nói chuyện đến thế cơ à." Giọng anh bỡn cợt.

"Vâng!"

"Anh phải chăm em ăn đã," anh dỗ dành rồi lướt làn môi lên thái dương tôi, khiến tôi ngay lập tức bình tĩnh