pacman, rainbows, and roller s
50 Sắc Thái Fifty Shades Of Grey

50 Sắc Thái Fifty Shades Of Grey

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328555

Bình chọn: 10.00/10/855 lượt.

ầm.

Lông mày anh nhíu lại.

"Để bắt đầu, anh chỉ cần kết thúc cái cảm giác tệ hại về bản thân đi."

Anh khịt mũi. "Đúng thế," anh nói khẽ. "Anh không thích thấy em như thế."

"Và em không thích cảm giác như bây giờ. Anh chẳng từng nói khi trên thuyền Fair Lady rằng anh đâu có cưới một người dễ phục tùng."

"Anh biết. Anh biết." Giọng anh thật khẽ và chân thành.

"Thế thì hãy thôi không cư xử với em như kẻ phục tùng đi. Em xin lỗi đã không gọi điện báo anh. Em sẽ không ích kỉ như thế nữa đâu. Em biết anh lo lắng cho em."

Anh nhìn tôi chăm chú, kĩ lưỡng, ánh mắt buồn bã và lo lắng. "OK. Được rồi," cuối cùng anh cũng đáp. Anh cúi xuống, nhưng dừng lại trước khi môi anh chạm vào tôi, thầm hỏi ý xem có được phép không. Tôi dướn mặt áp gần anh hơn và anh hôn tôi thật dịu dàng.

"Làn môi em luôn êm ái mỗi khi em khóc," anh thì thào.

"Em chưa từng hứa phải răm rắp vâng lời anh, Christian," tôi khẽ nói.

"Anh biết."

"Xin hãy thống nhất thế nhé. Vì cả hai ta. Và em sẽ cố thận trọng hơn với... kẻ ưa thống trị trong anh."

Trông anh trống rống, yếu đuối và hoang mang cực độ.

"Anh sẽ cố," giọng anh chan chứa chân thành.

Tôi thở ra run rẩy. "Xin anh đấy. Với cả, nếu em ở nhà lúc đấy..."

"Anh biết rồi," anh vội đáp, mặt tái nhợt. Ngả mình ra giường, anh gác cánh tay để không lên che mặt. Tôi cuộn mình ôm chặt anh, gối đầu lên ngực anh. Cả hai cùng nằm im lặng một lúc lâu. Anh đưa tay tới đuôi bím tóc của tôi, tháo chun buộc để tóc tôi xõa ra, rồi ngón tay anh như chiếc lược chải dịu dàng và nhịp nhàng lên đó. Đây mới chính là vấn đề thực sự - nỗi sợ hãi của anh... nỗi lo sợ phi lý cho sự an toàn của tôi. Hình ảnh gã Jack Hyde nằm gục trên sàn nhà trong căn hộ, bên cạnh là khẩu súng Glock lại hiện về trong tâm trí tôi.

"Lúc trước ý anh định bảo gì khi nhắc đến hoặc là?" Tôi hỏi.

"Hoặc nào cơ?"

"Lúc nhắc đến Jack ấy."

Anh ngó vội xuống tôi. "Em chẳng bao giờ chịu bỏ cuộc đâu nhỉ?"

Tôi tì cằm lên xương ức ngực anh, thích thú tận hưởng những ve vuốt dịu dàng của bàn tay anh trên tóc.

"Bỏ cuộc ư? Không bao giờ. Kể em nghe đi. Em không thích cứ bị giấu diếm mãi thế. Có vài suy nghĩ của anh có vẻ như hơi phóng đại quá nên em cần biện hộ. Thậm chí anh còn không biết dùng súng - em cũng biết rồi đấy. Anh cứ nghĩ em không làm được gì nên chằng chịu kể cho em nghe chuyện gì, phải không Christian? Nào là bạn gái cũ của anh nhăm nhe chĩa súng vào em, người tình ‘thích phi công trẻ’ của anh thì quấy nhiễu em - mà đừng nhìn em kiểu đấy," tôi gắt lên khi bắt gặp anh lừ mắt với tôi. "Mẹ anh cũng nghĩ như thế về bà ta."

"Em nói chuyện với mẹ anh về Elena à?" Christian cao giọng hỏi vặn.

"Vâng, mẹ Grace và em đã nhắc đến bà ta."

Anh ngớ người nhìn tôi.

"Mẹ rất buồn về chuyện ấy, cứ tự trách móc mình."

"Không tin nổi là em lại đi kể với mẹ anh. Dở thật!" Anh nằm ngả ra, cánh tay lại gác lên che mặt.

"Em không kể gì cụ thể đâu."

"Hy vọng là không. Mẹ Grace không cần biết tất những tình tiết hãi hùng thế đâu. Chúa ơi, Ana. Cả bố anh cũng biết à?"

"Không!" Tôi lắc đầu quầy quậy. Tôi đâu có nói chuyện thân mật kiểu ấy với bố Carrick được. Ý của ông nhắc nhở chuyện hợp đồng tiền hôn nhân vẫn làm tôi đau nhói. "Dù sao thì anh cũng không nên đánh trống lảng em thế nữa. Nói nốt chuyện Jack đi. Có việc gì thế?"

Christian hơi nhích tay lên, liếc nhìn tôi, khó đoán anh đang nghĩ gì. Thở dài đánh thượt, anh gác tay lên che mặt.

"Hyde bị nghi là có dính dáng đến vụ phá hủy Charlie Tango. Thám tử điều tra tìm thấy một phần vân tay, nhưng chỉ một phần thì không giúp tìm ra manh mối. Nhưng rồi khi em nhận ra Hyde trong phòng máy chủ. Hắn từng bị kết án khi còn vị thành niên ở Detroit, kiểm tra dấu vân tay đó khớp với của hắn."

Tâm trí tôi cứ quay lảo đảo khi cố tưởng tượng về những điều vừa nghe được. Chính Jack là kẻ làm Charlie Tango bị lộn nhào ư? May mắn sao Christian thoát nạn. "Sáng nay người ta tìm thấy một chiếc xe tải chở hàng trong ga-ra bên dưới. Lái xe là Hyde. Hôm qua, hắn chở vài thứ quái quỷ gì đó cho gã mới dọn nhà đến. Cái gã chúng ta gặp trong thang máy ấy."

"Em không nhớ tên anh ta."

"Anh cũng không nhớ." Christian đáp. "Nhưng bằng cách nào đó Hyde đã xoay xở để vào được cao ốc này hợp pháp. Hắn đang làm việc cho một công ty vận chuyển..."

"Và gì nữa? Có gì quan trọng liên quan đến chiếc xe tải ư?"

Christian không chịu nói.

"Christian, kể em nghe đi."

"Cảnh sát tìm thấy... Vài thứ trong xe tải." Anh lại dừng lại, ôm chặt lấy tôi hơn.

"Vài thứ gì?"

Anh nín lặng một lát, tôi định mở lời thúc giục thì anh nói tiếp. "Một tấm nệm, liều thuốc an thần có thể hạ gục cả tá ngựa, và một lời nhắn." Giọng anh thều thào, nỗi kinh hoàng và khiếp sợ bao trùm lấy anh.

Trời đất ơi.

"Lời nhắn?" Giọng tôi máy móc nhắc lại lời anh.

"Đề gửi cho anh."

"Nó viết gì?"

Christian lắc đầu, ý như không biết hoặc không chịu tiết lộ nội dung lá thư.

Ơ hay.

"Đêm qua Hyde đến đây định bắt cóc em." Christian lạnh cứng người, nét mặt căng thẳng cao độ. Nghe anh nói, tôi nhớ lại hình ảnh cuộn băng dính, cơn rùng mình chạy thấu suốt ngư