
gã khốn ấy bị nhốt kĩ lại." Đây có vẻ là lời quở trách, nhưng tôi chọn cách bình thản phớt lờ giọng điệu của anh đi.
"Anh có nghĩ hắn hành động cùng kẻ nào nữa không?" Ý nghĩ có thể còn kẻ khác dính dáng khiến tôi phát ốm. Thế nghĩa là chuyện vẫn chưa kết thúc.
"Anh không biết," Christian đáp, hàm răng lại nghiến chặt.
"Có thể có kẻ nào đó thù hằn anh chăng?" Tôi dò hỏi. Chết tiệt. Tôi hy vọng không dính dáng đến mụ khốn ấy. "Như Elena?" Tôi thì thào. Tôi nhận ra mình vừa thốt lên tên bà ta hơi to, nhưng chỉ mình anh nghe thấy. Tôi lo lắng liếc sang Kate, nhưng cô nàng đang mải mê nói chuyện với Elliot, mà anh ta thì cực kì coi thường Elena. Hừm.
"Em cứ thích biến bà ấy thành ác quỷ thế hả?" Christian trừng mắt và lắc đầu phật ý. "Bà ta có thể ấp ủ hận thù, nhưng sẽ không hành động mấy trò như thế." Anh đóng đinh tôi bằng đôi mắt xám chằm chằm. "Đừng nhắc đến bà ấy nữa. Anh biết em cũng không thích lấy bà ta ra làm đề tài tranh luận đâu."
"Anh mới đối chất với bà ấy à?" Tôi khẽ hỏi, không chắc mình có thực sự muốn biết chuyện này không nữa.
"Ana, anh không hề nói chuyện với bà ta từ tiệc sinh nhật. Làm ơn bỏ chuyện đó đi. Anh không muốn nhắc đến bà ấy nữa." Anh nâng tay tôi lên, miết làn môi anh lên các khớp ngón tay. Đôi mắt anh rọi vào tôi rực lửa, tôi hiểu mình không nên tiếp tục chất vấn anh lúc này.
"Vào phòng đi," Elliot lại trêu chọc. "Ồ, phải rồi - các vị vừa ở đó, nhưng lại chưa đủ lâu."
Christian ngước lên và đóng đinh Elliot bằng ánh nhìn sắc lạnh. "Biến đi, Elliot," anh mắng thẳng không hề ác ý.
"Kìa chú em, chỉ có sao nói vậy thôi mà." Mắt Elliot loé lên vẻ bỡn cợt.
"Như thể anh biết rõ lắm ấy," Christian mỉa mai, lông mày nhướng lên cao.
Elliot cười toét miệng, thích thú nói. "Em cưới ngay cô bạn gái đầu tiên." Elliot chỉ vào tôi.
Ôi chết tiệt. Chuyện này sẽ dẫn tới đâu đây. Tôi đỏ mặt.
"Anh có trách em không?" Christian lại hôn tay tôi.
"Không." Elliot cười ha hả và lắc đầu.
Tôi ngượng chín người, Kate đập lên đùi Elliot.
"Hãy thôi làm trò cười nữa đi," cô mắng anh.
"Nghe lời bạn gái anh đi," Christian nhắc Elliot, cười rất tươi, sự căng thẳng vừa nãy dường như đã tan biến. Tai tôi ù đi khi bị thay đổi độ cao, không khí căng thẳng trong khoang cũng tiêu tan khi máy bay đạt độ cao ổn định. Kate quắc mắt nhìn Elliot. Ái chà... có chuyện giữa họ rồi à. Không chắc lắm.
Elliot nói đúng. Tôi cười khi nghĩ đến lời mỉa mai ấy. Tôi đã-là-bạn gái đầu tiên của Christian, và giờ là vợ anh. Mười lăm cô nàng kia và quý bà Robinson xấu xa thì không được tính đến. Nhưng có vẻ Elliot không biết gì về bọn họ, và rõ ràng Kate không kể gì với anh cả. Tôi mỉm cười với cô, cô đáp lại bằng cái nháy mắt bí hiểm. Với Kate, những bí mật của tôi vẫn được an toàn.
"Vâng, thưa quý vị, chúng ta đang ở độ cao ước chừng mười nghìn mét, và thời gian dự kiến bay là một giờ năm mươi sáu phút nữa," Stephan thông báo. "Các vị đã có thể đi lại thoải mái trong khoang."
Natalia đột nhiên từ bếp đi ra.
ó vị nào dùng cà phê không ạ?" Cô ấy hỏi.
_Chúng tôi hạ cánh êm ả xuống sân bay Sardy Field lúc 12 giờ 25 phút chiều theo giờ Colorado. Stephan đưa máy bay dừng lại cách nhà đưa đón khách chính một quãng ngắn, qua cửa sổ tôi nhận ra một chiếc Volkswagen dòng du lịch mini đang đợi sẵn.
"Hạ cánh êm lắm." Christian mỉm cười và bắt tay Stephan khi chúng tôi sắp sẵn hàng nối đuôi nhau xuống máy bay.
"Nhờ tính toán tốt tỉ trọng thay đổi độ cao, thưa ngài." Stephan cười đáp lại. "Cô Beighley rất giỏi môn toán."
Christian gật đầu với phụ lái của Stephan. "Thành công đấy, Beighley. Hạ cánh rất cừ."
"Cảm ơn ngài." Cô nàng nhoẻn miệng cười tự mãn.
"Nghỉ cuối tuần vui vẻ nhé, ông bà Grey. Chúng tôi sẽ gặp các vị ngày mai." Stephan đứng tránh một bên để chúng tôi đi xuống. Christian nắm tay tôi, dẫn xuống bậc thang máy bay tới chỗ Taylor đang chờ bên cạnh chiếc xe ô tô.
"Xe du lịch mini à?" Christian thốt lên ngạc nhiên khi Taylor kéo cánh cửa trượt.
Taylor nhìn đáp lại với nụ cười áy náy và khẽ nhún vai.
"Tại kế hoạch sát nút hả, tôi hiểu rồi," Christian nói, ngay lập tức đã hết giận. Taylor quay lại máy bay để lấy hành lý.
"Muốn ngồi cuối xe không em?" Christian ghé tai tôi nói khẽ, mắt ánh lên vẻ ranh mãnh.
"Thôi nào, hai anh chị này. Lên xe đi," Mia thúc giục sau lưng chúng tôi, tỏ ra mất kiên nhẫn bên cạnh Ethan. Chúng tôi lên xe, loạng choạng lần xuống hàng ghế đôi cuối xe rồi ngồi xuống. Tôi ngồi dựa sát vào Christian, còn anh thì choàng cánh tay sau thành ghế. "Thoải mái không?" anh hỏi nhỏ lúc Mia và Ethan ngồi vào ghế trước mặt chúng tôi.
"Có ạ." Tôi mỉm cười, anh cúi hôn lên trán. Và tôi không lý giải nổi tại sao, hôm nay tôi cảm thấy ngường ngượng khi bên cạnh anh. Sao thế nhỉ? Tại đêm qua ư? Hay có bạn bè đồng hành? Tôi không sao lý giải nổi.
Elliot và Kate lên xe sau cùng trong khi Taylor mở cốp cất hành lý. Năm phút sau, chúng tôi lên đường.
Tôi cứ nhìn ra ngoài cửa sổ khi xe lăn bánh hướng về Aspen. Cây cối xanh tươi, nhưng những dấu hiệu lặng lẽ của mùa thu về đã rải rác đâu đây trong sắc vàn