
ường anh ta, không thèm
đặt anh ta vào trong khóe mắt của mình. Như thế, kích thích mà anh ta
nhận được, nhân cách của anh ta bị tổn thất có thể so với bạn bi thảm
hơn.
?Ðương nhiên, mọi người đều là con người, giữa người với nhau vốn
không nên kỳ thị lẫn nhau, giữa người với nhau vốn không có sự ngăn
cách, người do một tính - cửa thiền gọi là Phật tính, còn tâm lý học gọi là Nhân tính - nối thông với nhau, về nhân cách, về sự tôn nghiêm của
con người mọi người vốn đều bình đẳng. Mà mọi sự sai khác giữa người với nhau, mọi sự phân biệt cao thấp đều là bản thân con người quy định, do
mọi khái niệm, tập tục, thành kiến, nguyên tắc của bản thân con người
hình thành nên, chính là những cái này đã tạo nên sự ngăn cách giữa con
người, đã hình thành nên mâu thuẫn khi giao tiếp giữa người với nhau, kỳ thị lẫn nhau cũng là từ đó sinh ra.
Hãy coi mọi khái niệm và thành kiến, tập tục và nguyên tắc vốn không
có ý nghĩa, hãy để cho sự ngăn cách trở thành thông suốt, để cho hiểu
nhầm biến thành hiểu biết, để cho kỳ thị biến thành hữu nghị, để cho
thiên kiến biến thành công bằng, để cho thế gian tràn ngập lòng yêu là
mô thức lý tưởng của quan hệ nhân tế (giữa người với người)
Ðể thực hiện mô thức này bạn sẽ bắt tay làm ngay trước mắt, khi bạn
có cảm giác bị kỳ thị, lại có thể tự nhiên thoải mái thoát khỏi cảm giác này để tự do nối liền tình cảm với người khác, để có ý thức loại bỏ mâu thuẫn, cùng gặp gỡ thẳng thắn thành khẩn với người khác, ăn ở thật lòng với nhau, xây dựng quan hệ nhân tế hữu ái chân thành, xoay chuyển thiên kiến của người ta, bạn sẽ có thể bớt đi được nhiều phiền não và đau khổ trong đời người. Người có thể có được những việc làm như vậy, đương
nhiên là rất ít, nhưng lại rất đáng để chúng ta bắt chước làm theo.
Mấu chốt là ở chỗ, bạn có bằng lòng và có thể "gác lại" những thành kiến, thói xấu, khái niệm nguyên tắc kia hay không?
Nhân cách, sự tôn nghiêm của con người, rốt cuộc phải dựa vào mình để quy định, để truyền rộng ra, để hoàn thiện. Bạn đặt mình vào giới hạn
nhân sinh như thế nào, thì bạn sẽ có cuộc sống như thế ấy.
Tất cả mọi khả năng cũng như mọi thứ không có khả năng đều đang tồn tại đối với bạn.
Có hành động như thế nào thì có cảm thụ như thế tất thảy đều quyết
định bởi bản thân bạn, mà không phải ở người khác nhìn bạn như thế nào.
Cũng một mình bạn như thế, người khác có thể nhìn như thế này, cũng
có thể nhìn như thế khác; bản thân bạn cũng vậy, có thể cảm nhận như thế này cũng có thể cảm nhận như thế kia.
Khi mặt trời xuống núi, có người nhìn thấy muôn tia hào quang cảm
thấy rất đẹp. Có người lại từ việc mặt trời xuống núi liên tưởng đến
ngọn nến của sinh mệnh sắp sửa tắt, từ đó sợ đen tối đến.
Cảm thấy bị kỳ thị từ đó mà lo ngại liên miên cũng thế, không đồng ý
không thay đổi thú vui cũng thế, mặt trời của ngày mai đều có thể mọc
lên như thường. Bạn cùng tồn tại với người đời, bạn với người đời cùng
đón mặt trời của ngày mai như nhau.
Tất cả mọi đánh giá, tất cả mọi đối xử, tất cả mọi ấn tượng của người khác về bạn, kỳ thực bạn vẫn là bạn; suy cho cùng thực chất đối với bạn cũng chẳng hề tăng mà cũng chẳng hề tổn thất.
* Ranh giới cao nhất của sinh mệnh là sáng tạo, sống vì sáng tạo, chết vì sáng tạo.
* Chịu đựng được cô đơn và tịch mịch là chiếc chìa khóa của đời người thành công.
* Vì sao người ta lao động cần mẫn không biết mệt mỏi, sáng tạo cần mẫn không biết mệt mỏi?
Chỉ vì nhu cầu, vì thỏa mãn nhu cầu. Thỏa mãn nhu cầu của cá nhân và nhu cầu của xã hội.
?Nếu tạm thời không cần nữa thì sao? Vừa không vì nhu cầu của cá
nhân, mà còn nhất thời không được xã hội thừa nhận, bạn còn có thể cần
cù tận tụy sáng tạo giống như trước đây không?
Câu trả lời nó một cách khẳng định, thật ra không phải dễ dàng.
Xem bạn đối với đối tượng sáng tạo của mình có tràn đầy lòng tin hoàn toàn không, có nhận đúng nó không, nhận đúng nó mặc dù nhất thời lặng
lẽ không để cho mọi người biết, nhưng nó cuối cùng lại phát ra màu sắc
lạ thường. Càng là những cái có tiềm năng lớn trong sức sống, tàng ẩn
càng sâu cần bạn phải chịu đựng được tịch mịch và cô đơn.
Bạn có thể phải trả giá nặng nề: sự điên cuồng của thế tục bức hại,
đặt bạn vào chỗ không chịu nổi, chửi mắng bạn là bệnh thần kinh, sẽ xua
đuổi bạn đi. Bạn có thể phải vì nó trả ra sự vất vả gian nan suốt đời
thậm chí toàn bộ sinh mệnh.
Ranh giới cao nhất của sinh mệnh chỉ để sáng tạo, sống vì sáng tạo,
chết vì sáng tạo. Nói ra thì rất nhẹ nhàng, nhưng làm được thì cực kỳ
gian nan.
Hơn 100 năm trước, trên thế giới đã từng sản sinh một sinh mệnh như
thế này, ông ta bị xuyên tạc và hiểu nhầm mà phải lặng lẽ không có tiếng tăm gì:
Ông ta cắp một chiếc dù xanh nhỏ dưới nách, giấu một quyển vở ghi
phiêu bạt khắp Nam-Âu. Bởi vì ông coi khinh đứng vào đội ngũ cùng với
những ?quần tinh? huy hoàng sán lạn, đã vứt bỏ vòng nguyệt quế của giáo
sư Ðại học, đã vứt bỏ hào quang của ?thần tượng của giới ngôn ngữ học
thanh niên Leipzig. Bởi vì ông đã giết chết Thượng đế, đánh giá lại tất
cả giá trị, bị thế tục p