
nhau luôn luôn mạnh lớn hơn sức mạnh của từng người cộng lại. Lòng yêu sẽ thức tỉnh trí năng của từng người, làm trong sạch tình cảm
và tư tưởng của từng người, trong môi trường yêu đương, đời người như
được nâng lên đến một mức độ hoàn toàn mới.
Mối tình như thế ở nhân gian là thiêng liêng. Nó là sự kết tinh của
tình cảm và lý trí của đôi bên nam nữ đều hoàn mỹ, tương xứng. Tình cảm
của con người không nghi ngờ gì là phải nhận được sự thâm nhiễm của nền
văn minh sau này, trong tiến trình lịch sử của nhân loại mấy triệu năm,
tình cảm dần dần có thể thích nghi với sự sinh tồn của loài người và
hoàn cảnh xã hội một cách thuận lợi và ngấm ngầm hướng tới có trật tự và lý trí.
Song, thành phần cơ bản chủ yếu hơn của tình cảm vẫn là sản phẩm của
bản năng và dục vọng của con người, nó là tính chất thứ nhất, thực thể
cơ bản trong tính cách con người. Còn lý trí lại là tính chất thứ hai,
diễn sinh, vì thế cũng có thể là giả dối, mềm yếu. Lý trí có thể là
người dẫn đường giỏi giang dẫn dắt con người đến cõi lý tưởng chuẩn xác; nó cũng có thể là người dẫn đường sai lầm làm cho người ta rơi xuống
vực sâu. Cái gọi là thuyết con người có thể dùng lý trí chiến thắng tình cảm, dùng lý tính kiềm chế tình dục, làm cho mình trở nên văn minh, trở nên thanh cao lịch sự đa số là những lời nói dối và những lời vô dụng.
Thực chất sai lầm của loại thuyết này là ở chỗ đem cắt rời lý tính và
tình cảm, hơn nữa đều xem lý tính trở thành vật thần thánh cao xa, lý
giải tình cảm thành những cái mềm yếu bị động.
Trên đời có rất nhiều, rất nhiều người thành công bao gồm cả các vĩ
nhân, xét từ bề ngoài hầu như chỉ là người theo chủ nghĩa lý tính kiên
cường, luôn luôn dùng lý tính ức chế tình cảm của mình. Cần phải biết
rằng, đây là một sự hiểu nhầm sâu sắc! Chúng ta không thể tưởng tượng
được một người tình cảm tồi tệ, tục tĩu lại có lý tính kiên cường cao
thượng. Ngược lại, chúng ta cũng không thể tưởng tượng được rằng một
người lý tính yếu đuối, ti tiện lại có tình cảm phong phú cao nhã. Trên
thực tế, một người tình cảm tồi tệ tục tĩu, lý tính của nó cũng tương
ứng ti tiện và yếu đuối, một người tình cảm phong phú cao nhã thì lý
tính của anh ta cũng cao thượng và kiên cường.
Hoặc khi thực hiện một chọn lựa, bạn cho rằng giữa lương tâm, trách
nhiệm với hứng thú, dục vọng của mình mâu thuẫn nhau, tình cảm và lý
tính đang đối chọi mãnh liệt, cuối cùng bạn thực hiện được chọn lựa phù
hợp với văn minh, cho rằng đây là tình cảm đã phục tùng lý tính - đây là sự phân tích sai lầm và tự hiểu nhầm được đưa ra với tiền đề hai cái
tách rời nhau. Trên thực tế tình ảcm và lý tính, hai cái không có cách
nào tách rời nhau được. Vương Thuyền Sơn đã lập đi lập lại phân tích và
chứng minh rằng: "Lấy nỗi lòng tự yêu của mình làm cái lý yêu người
khác, mình và người khác cùng giống nhau ở cái tình, thì cũng giống nhau ở cái lý (đạo lý). Công tâm mà người ta muốn cũng là cái cao nhất của
lẽ trời (thiên lý) Lẽ trời không phải là phi nhân tình (tình người),
nhân tình thông khắp thiên hạ cùng một lý tức là thiên lý (lẽ trời)".
Cái gọi là hai cái mâu thuẫn nhau, hai cái đối chọi nhau chỉ là một hiện tượng gi ở mức nông cạn. Tình hình thực tế là ở chỗ cuối cùng bạn đã
thực hiện được lựa chọn văn minh, như thế thì bản thân việc đối chọi của tình cảm và lý tính ban đầu của bạn lại là thanh cao, tình cảm của bạn
vốn là thanh cao mà phong phú, bằng không nếu bạn không có tình cảm
thanh cao phong phú sẽ không thể đối chọi được với lý tính, bạn có thể
sa vào lưới tình một cách vô tình, không hề áy náy. Đành rằng chưa thể
yên dạ yên lòng, tiền đề chủ chốt là tình cảm thanh cao của bạn, sau đó
mới là sự thống nhất hoàn mỹ của tình cảm và lý tính.
Người mẹ vượt lên nguy hiểm của tính mệnh để bảo hộ con thơ không đếm xỉa đến chết chóc và nguy hiểm, nhìn bề ngoài hầu như là lý trí đã
ngừng trệ, kỳ thực ngừng trệ chỉ là một hiện tượng giả, thực chất sâu
thẳm của nó chính là lý tính cao cả hơn, thoáng rộng hơn, sâu lắng hơn - để bảo vệ con thơ, làm cho giống nòi được kéo dài, không sợ mình phải
chết - một lý tính cao cả, thoáng rộng sâu lắng như thế. Yêu mến con thơ đến chí tình cũng sẽ là chí lý, yêu tức là lý. Các bậc vĩ nhân vì cứu
vớt dân chúng khổ nạn mà anh dũng hy sinh mình, vừa là yêu dân chúng đến chí tình, cũng là chí lý lấy việc cứu vớt thiên hạ làm nhiệm vụ của
mình.
Cho nên, Khổng Tử đã lớn tiếng hỏi đến cùng "Chưa biết, làm sao điều đó có thể xem là hợp với nhân đức?"
Còn sa vào lưới tình một cách mù quáng, vừa không có cái tình đáng
nói, cũng không có cái lý để bàn, vừa không có cái trí đáng bàn, cũng
không có điều nhân ái đáng nói. Làm theo ý muốn, chỉ theo đuổi sự kích
thích của giác quan nhất thời, vừa không chú ý đến tương lai của sinh
mệnh, cũng không bắt đầu từ trong sáng và thanh cao để bàn về tinh cảm.
Trên thực tế, nó hàm chứa cả hai cái lý tính yếu đuối ti tiện và tình
cảm tồi tệ tục tĩu, tuyệt nhiên không phải là sự khuất phục của lý tính
đối với tình cảm. Mù quáng sa vào lưới tình, cả hai bên