
bạn có thuật giao
tiếp khôn khéo.
Tiến sĩ Malton người Mỹ thậm chí đã nói như thế này: "Thường thường
miễn cưỡng mình đi giao tiếp, gần gũi với người mà mình vốn không muốn
đi lại, đây là một cách huấn luyện tốt nhất."
Ði lại với người không hợp với tính tình của mình, thậm chí còn trái
ngược, đôi khi lại có thể sản sinh hiệu quả đẹp hết chỗ nói. Nghe nói
Socrates để tu thân dưỡng tính, nhằm làm trong sạch tinh thần của mình
trong những tiếng lải nhải và mắng nhiếc của đám nữ giới độc ác đến chết người, mới lấy một người đàn bà hung hãn, lòng dạ hẹp hòi, ngu đần khó
cảm hóa làm vợ. Sau khi cưới, Socrates không thể hưởng thụ tình yêu tế
nhị triền miên trong niềm hiền dịu, ngược lại là trong đi lại, giao tiếp với người đàn bà hung hãn này đã huấn luyện được tính bền bỉ và tinh
nhanh. Có một lần, sau khi ông ta bị người đàn bà hung hãn này mắng
nhiếc cho một chầu, ông ta vốn muốn ra đi khỏi nhà, không ngờ vừa đi ra
đến cửa, người đàn bà hung hãn này đem một thùng nước lạnh từ trên cửa
sổ hắt vào ông ta. Socrates nhẹ nhàng nở nụ cười nói với bà ta:
"Tôi đã biết từ lâu, sau tiếng sấm tất sẽ có trận mưa rào".
Người ta hỏi động cơ chân thực của ông lấy bà hung hãn làm vợ, ông
nói - người giỏi dạy ngựa, bao giờ cũng chọn con ngựa hung dữ để cưỡi,
cầm cương điều khiển ngựa khác thì xem thường. Nếu như tôi có thể chịu
đựng nổi người đàn bà như vậy, thì trong thiên hạ liệu có còn ai mà lại
không sống chung được?
Socrates là người thành công.
Ông đã điều khiển con ngựa hung dữ. Trên thế giới chẳng có mấy người
giống như ông đem cuộc sống, đem ?bản thân? chơi ngược thấu triệt đến
như thế.
- Ðấy, đại khái có phần công lao thuộc về người vợ ngang ngược hung hãn tính tình ngược hẳn với Socrates.
Bạn có thể làm thử một chút, đi lại giao tiếp, sống chung với một
người tính tình không hợp với bạn lâu dài, phát sinh hứng thú đối với
anh ta.
- Tinh thần yêu mến người chân thực không dối trá là tinh thần yêu mến người chuyển kẻ thù thành bạn.
Trở ngại ngôn ngữ chắc chắn là kẻ thù lớn trong giao tiếp giữa người với nhau.
Một người có nhân cách đẹp, đức tính cao thượng sẽ được khắp nơi chào đón.
Bạn cảm thấy mình không biết giao tiếp, đại thể trên hai tiền đề như sau:
Một là cảm thấy bản thân mình không biết nói năng. Hoặc mồm miệng ấp
úng, nói lời không rõ ràng, âm điệu nặng nề, tiếng địa phương quá nhiều, người khác nghe không hiểu. Hoặc là bạn dứt khoát là nói chẳng nên lời, ít nói.
Hai là bạn thật ra không có khiếm khuyết trên, mà lại hay nói, nói
năng xuất chúng, tài hoa ngang ngược. Nhưng bạn không thể hấp dẫn được
người khác, người ta đều không muốn giao tiếp với bạn. Bạn thường chỉ có thể sống một mình. Bạn nhiều nhất cũng chỉ có thể vì quan hệ công tác,
vì bạn có giá trị được người ta lợi dụng mà có vài người đi lại giao
tiếp với bạn, ngoài đó ra bạn luôn là một kẻ cô độc một mình.
Ðấy là vì sao? Bạn suy nghĩ? hoài mà vẫn không có lời giải.
Việc giao tiếp giữa người với nhau chủ yếu dựa vào giao tiếp của ngôn ngữ. Trở ngại ngôn ngữ chắc chắn là kẻ thù lớn của việc giao tiếp giữa
người với nhau.
Ngôn ngữ sẽ đem bạn định nghĩa là bạn, còn tôi định nghĩa là tôi, sự
khác biệt của bạn và tôi, sự khác biệt của bạn với anh ta, hầu như chính là sự khác biệt của ngôn ngữ. Sự tồn tại của bạn hầu như chính là sự
tồn tại ngôn ngữ của bạn. Việc đi lại của bạn với người khác, hầu như
chính là sự đi lại của ngôn ngữ của bạn với ngôn ngữ của người khác.
Những người câm chính cũng dùng ngôn ngữ câm để giao tiếp.
Nếu như không phải là người có ngôn ngữ, thì con người không biết sẽ
trở thành một động vật như thế nào nữa. Thiếu ngôn ngữ, loài người thật
sự chẳng có cái gì.
Khi giao tiếp với người khác, biết sử dụng ngôn ngữ, có thể ăn nói
đĩnh đạc, thao thao bất tuyệt, nói lia lịa, mà lại nhanh nhảu dí dỏm,
bỗng chốc làm cho người ta không nhịn được cười, bỗng chốc lại làm cho
người ta đăm chiêu suy nghĩ. Bạn sẽ có thể khét tiếng một vùng nhận được quan hệ quần chúng không ngờ tới. Bạn sẽ trở thành trung tâm trong đám
đông người.
Hễ là người lạc quan nói khỏe, người ta đều muốn giao tiếp với anh
ta, vui vẻ đã lôi kéo anh ta lại cùng nhau. Còn một người ưu sầu ít nói, thì người ta chẳng muốn đến gần.
Người hay nói có thể làm cho cảnh tượng lạnh lẽo ấm áp hẳn lên, sôi
động lên tạo nên bầu không khí vui vẻ hài hòa. Còn đối với một người ít
lời, không biết nói thì sẽ hoàn toàn ngược lại.
Có người nói: Huấn luyện không thể thiếu để trở thành người thượng
lưu là nói ra những lời nói đẹp đẽ và lịch sự. Kỳ thực, có thể nói trực
tiếp hơn: Chỉ có những người trước tiên có sẵn ngôn ngữ của những người
thượng lưu mới có thể trở thành một người thượng lưu.
Bất kể xưa nay, trong và ngoài nước, người biết nói đều nhận được sự
yêu thích của mọi người. Thời Xuân thu chiến quốc và thời Nam Bắc triều
Ngụy Tấn ở Trung Quốc, một cuộc nói chuyện tuyệt vời làm cho người ta
kinh ngạc, có thể tức khắc làm cho giá trị của một người được nâng lên
gấp trăm nghìn lần, làm thay đổi địa vị xã hội của