XtGem Forum catalog
A Mạch Tòng Quân

A Mạch Tòng Quân

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326352

Bình chọn: 7.5.00/10/635 lượt.

g trở nên trầm

ổn rồi sao? Chẳng phải nàng chính là Mạch soái đứng trước thiên quân vạn mã mà vẫn không chút chau mày sao? Sao hôm nay lại xuất hiện thứ cảm

giác xa lạ này?

A Mạch thầm nhíu mày, chợt cười nghênh đón: “Đại ca, đã lâu không gặp.”

Đường Thiệu Nghĩa xoay người, kinh ngạc nhìn nàng, nghe tiếng nàng gọi vẫn ngây người không chút phản ứng.

A Mạch dừng chân một chút. Nỗi tức giận trong ngực chợt trào

lên, anh ta cho rằng anh ta bày ra dáng vẻ thành thực, lương thiện, vô

hại này thì nàng có thể coi như tất cả đều chưa từng xảy ra hay sao?

Thực tâm mà nói, nàng đã từng ngấm ngầm tính mưu kế với Trần Khởi, với

Thường Ngọc Thanh, cuối cùng cũng tính kế với cả Thương Dịch Chi, nhưng

chưa từng tính kế với Đường Thiệu Nghĩa, vậy mà lại bị anh ta dùng kế

kim thiền thoát xác lừa mình.

Thật đúng là… đáng hận!

Nàng lại tiến về phía trước vài bước, khi còn cách anh ta

chừng sáu bước thì dừng lại, cố gắng để thể hiện ý cười trong đáy mắt,

ngoài cười mà trong lòng lại không cười: “Đại ca, ta cứ tưởng rằng cả

đời này sẽ không còn được gặp huynh nữa, không ngờ huynh lại tiêu diêu

nhàn nhã ở đây.”

Đường Thiệu Nghĩa ngây ngốc lắng nghe.

A Mạch đột nhiên thu lại dáng vẻ tươi cười, nghiêm mặt nói:

“Đường đại ca, trước là ta giấu diềm huynh về giới tính của mình, sau

huynh lại giấu ta chuyện sinh tử, chúng ta coi như hòa nhau đúng không?

Từ nay về sau coi như không ai nợ ai!”

Nàng nói câu cuối cùng này rất mạnh mẽ và khí phách, trong

lòng Đường Thiệu Nghĩa như vừa xuất hiện dòng nước sôi cuồn cuộn, lại

lập tức rơi thẳng xuống sông băng. Anh ta mấp máy môi đến nửa ngày mới

khàn khàn nói được một tiếng: “A Mạch…”

A Mạch ngắt lời anh ta, phóng khoáng phất tay nói: “Ta muốn

nói lời cuối cùng với huynh, tạm biệt, huynh bảo trọng.” Nói xong không

chút lưu luyến xoay người.

Đường Thiệu Nghĩa vội tiến lên hai bước: “Đệ định đi đâu?”

A Mạch quay đầu, tỉ mỉ quan sát thần sắc hoảng loạn trên

khuôn mặt anh ta, thật kỳ lạ là trong lòng lại thấy thoải mái không ít,

liền cười xán lạn nói: “Tất nhiên là muốn đi đến một nơi, muốn gặp một

người.”

Nàng cười rạng rỡ hơn cả hoa và nắng mùa xuân, khiến cho cánh đồng hoa cải trong chớp mắt bỗng phai mờ. Nhưng Đường Thiệu Nghĩa chỉ

thấy toàn thân rét lạnh. Nàng muốn đi tìm Thường Ngọc Thanh sao? Nghĩ

đến đây, cảm thấy cổ họng khô đắng, ngay cả một câu cũng không nói nên

lời. Bước chân như đông cứng lại, không thể nào bước nổi.

A Mạch đã đi đến trước cổng viện, thấy Đường Thiệu Nghĩa vẫn

đờ đẫn đứng nguyên tại chỗ, không khỏi nghiêng đầu nói nhỏ: “Ta còn

tưởng rằng huynh ấy sẽ đuổi theo chứ, hừ…” Dứt lời lại lắc đầu.

Sông băng nứt ra một kẽ hở nhỏ, Đường Thiệu Nghĩa thành thành thật thật nghe được, vừa kịp phản ứng nhấc chân lên, lại nghe thấy nàng nói nhỏ: “Mà thôi, nếu đuổi theo thật, chẳng lẽ ta sẽ không đi? Cần gì

phải phiền não thêm.”

Chân vừa nhấc lên lại hạ xuống. Lớp băng vừa tan ra lại đông cứng lại.

Tay A Mạch đã đặt lên cửa viện, lại thở dài nói: “Không ngờ

nam nhân mà cũng có lúc nhỏ mọn như vậy, chẳng qua chỉ lừa hắn một lần,

mà hắn lại ghi hận lâu như vậy.”

Sông băng vỡ ra một khe nứt lớn. Nàng tự mình nói chuyện,

Đường Thiệu Nghĩa thì hết nóng lại lạnh. Đúng lúc chần chờ muốn tiến lên giải thích, đã thấy bóng người trước mắt thoáng một cái đã lướt qua

hắn, mở rộng cánh cửa bước vào nhà. Bên tai dường như nghe thấy tiếng

nàng tức giận nói rằng: “Ta không tin rằng không có tính huynh đệ, thì

tình đồng đội cũng không còn? Thế nào mà một câu cũng không chịu nói! Đã thế ta lại càng muốn ở lại xem thử xem”.

Sông băng loáng cái đã biến mất. Cảm giác hạnh phúc tới quá

mức dữ dội, khiến Đường Thiệu Nghĩa nhất thời có chút say, nhịn không

được đưa tay bấm mạnh vào đùi.

“Ầm…” Cái cuốc theo tay anh ta rơi xuống, vừa vặn nện vào bàn chân…

HẾT