Snack's 1967
A Nam

A Nam

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323371

Bình chọn: 10.00/10/337 lượt.

Một chiếc xe lửa chạy giữa núi. Tình trạng thời tiết xấu không chỉ có ở đây, mà cả nước đều như vậy. Năm nay không khí lạnh quét khắp cả nước, ở Bắc Kinh xảy ra một trận bão tuyết, sáng nay tất cả chuyến bay đều bị đình chỉ.

Đoàn tàu cao tốc Z54 mới được đưa vào sử dụng, chạy từ Côn Minh đến Bắc Kinh phải mất ba mươi mấy giờ.

Lúc đoàn tàu dừng tại trạm đầu tiên, Thành Vân hơi nghi ngờ. Cô ngờ rằng đây là cuộc hành trình dài đằng đẵng, chưa biết là có cần thiết hay không nhưng chắc chắn tốn thời gian.

Tại sao tàu tốc hành mà dừng lại giữa chừng?

Cô quay đầu hỏi một hành khách kế bên: “Anh đến đâu?”

Người đàn ông ngồi bên cạnh cô ôm đứa trẻ, bên cạnh nữa là vợ của anh ta, hai người đều ăn mặc kiểu dân quê bình thường. Lúc Thành Vân hỏi, người đàn ông đang cầm một que thực phẩm gì đó trêu chọc đứa trẻ, nghe thấy có người hỏi, anh ta nghiêng đầu.

Trong chặng đường hơn một giờ qua, người đàn ông này từng nhìn trộm Thành Vân nhiều lần. Đây là toa xe ghế cứng, tuy lên ở trạm đầu tiên, toa xe coi như sạch sẽ, nhưng rồi sẽ nhanh chóng trở nên vô cùng dơ bẩn và bừa bãi lộn xộn. Anh ta cảm thấy cô gái này không nên xuất hiện ở đây.

Trông cô không giống với bọn họ, cô không mang hành lý, chỉ có một túi xách nhỏ đặt bên người.

Cô mặc một chiếc áo khoác màu đen, bên trong là chiếc áo len ngắn màu xám, quần bó sát, chân mang đôi giày ống da. Tóc cô hơi dài, choàng trên đầu vai, nhìn khô và cứng hơn tóc phụ nữ khác.

Thành Vân nhìn người đàn ông, cười hỏi: “Anh đến đâu?”

Người đàn ông nói: “Đến Tương Đàm.” Chỉ có ba chữ nhưng đặc sệt giọng dân quê không lẫn đi đâu được.

Thành Vân gật gật đầu, nói: “Tuyến này phải dừng bao nhiêu trạm?”

“Không biết.” Người đàn ông quay sang hỏi vợ, vợ anh ta cũng nói không biết.

Đúng lúc nhân viên phục vụ trên tàu đẩy xe đi ngang qua, Thành Vân gọi anh ta lại, hỏi giống như vậy. Nhân viên phục vụ chuyên nghiệp trả lời: “Chuyến tàu này dọc đường dừng hai mươi mốt trạm.”

“…”

Thành Vân hỏi lại: “Dừng bao nhiêu?”

“Hai mươi mốt trạm.”

“Vậy tại sao lại gọi là tàu tốc hành?”

Nhân viên phục vụ dường như sửng sốt bởi câu hỏi phức tạp này, Thành Vân lắc đầu: “Thôi, tôi mua chai nước.”

Nhân viên phục vụ lập tức lấy ra một chai nước suối.

Xe lửa chuyển bánh lần nữa, Thành Vân lấy thuốc lá trong túi ra. Cô đứng lên, vóc dáng cao ráo cân đối, áo khoác dài chấm gối.

“Xin nhường đường!”

Hai vợ chồng kia vội vàng tránh ra, Thành Vân đi sát qua họ.

Đến chỗ nối hai toa xe, có hai người đàn ông đang đứng tựa vào vách vừa hút thuốc lá vừa trò chuyện, vừa nhìn thấy Thành Vân, họ bất giác dừng lại.

Thành Vân tựa vào một vách khác, ngón tay bật lên, tách một tiếng, hột quẹt mở ra. Cô châm một điếu thuốc, rít một hơi, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Hai người đàn ông bên cạnh lại trò chuyện tiếp. Bên ngoài vẫn âm u, khắp núi rừng cũng không có cây cao cỏ dại gì mọc. Nhanh chóng hút xong một điếu thuốc, Thành Vân lại lấy ra một điếu khác. Lúc này châm thuốc, cô không nhìn ra ngoài nữa mà quay đầu nói chuyện với hai người đàn ông kia.

“Hai anh đến đâu?”

Hai người đàn ông sửng sốt liếc nhìn nhau, một người trả lời cô: “Đi An Thuận.”

Thành Vân gật gật đầu rồi nói: “Về nhà à?”

“Không phải, đi làm.” – Một người đàn ông khác nhìn Thành Vân, nói – “Còn cô, đi đâu?”

“Bắc Kinh.”

“À, trạm cuối cùng.” – Người đàn ông kia quan sát Thành Vân một chút, sau đó lại quay đầu nhìn vào trong xe – “Không mua vé giường nằm à?”

“Ừ.” – Thành Vân nói – “Mua trễ quá hết giường nằm rồi.”

Làn da Thành Vân rất đẹp, không cần trang điểm gì, chỉ vẽ lông mày tôn lên đôi mắt rõ nét và khuôn mặt trắng nõn.

Đàn ông vốn thích nói chuyện với người đẹp, mà Thành Vân thoạt nhìn lại khiến người ta có một cảm giác thư thái, bọn họ nhanh chóng nghĩ kế giúp cô.

“Cô tìm nhân viên phục vụ hỏi xem. Hiện tại vừa qua trạm đầu, giường nằm chắc chắn còn trống, chuyển qua đó một chút trước, khi nào có người lên thì trả lại.”

Thành Vân cười nói: “Được, để tôi hỏi thử xem.”

Hai người đàn ông kia thoạt nhìn vẫn còn muốn tìm đề tài trò chuyện, nhưng điện thoại Thành Vân rung lên. Cô lấy điện thoại ra xem, quay sang chỗ khác nghe.

“Lý tổng.”

“Tiểu Vân à.” – Trong điện thoại là tiếng một người đàn ông – “Đang ở đâu, mới vừa rồi sao không nghe điện thoại?”

“Không nghe thấy, em đang ở trên xe lửa, tín hiệu không tốt.” Thành Vân nhả ra một làn khói, nói.

“Xe lửa?” – Tiếng người đàn ông hơi nghi ngờ – “Sao lại ngồi xe lửa?”

“Hôm nay Bắc Kinh đổ tuyết lớn như vậy, máy bay ngừng bay cả rồi.”

Người đàn ông hiểu ra, lại nói: “Vậy cũng đâu cần ngồi xe lửa, mệt lắm, ở lại thêm một ngày, mai đi mua vé máy bay sau.”

Thành Vân đi về phía trước một bước, giày cao gót giẫm trên sàn xe, tiếng vang lanh lảnh bị tiếng xe lửa xình xịch lấn át.

“Công việc của em bên này căn bản đã xong rồi, ở thêm một ngày cũng chẳng có ý nghĩa gì.” – Thành Vân nói – “Chuyện của anh phiền không?”

Người đàn ông cười cười: “Yên tâm đi, không sao.”

Thành Vân cũng không hỏi nhiều: “Vậy thì tốt.”

“Mấy giờ xe lửa đến Bắc Kinh, anh đi đón em.”

“Tối mai chín giờ rưỡi, em tự về đ