
cợt tiếp theo đều nghẹn ở cổ không nói ra được.
“Chúng ta đều biết…” – A Nam cất lời, tiếng nói trầm tĩnh – “Chúng ta đều biết vì sao thái độ của cô đối với tôi lại như vậy.”
Anh vừa nói vừa từ từ đến gần Thành Vân. Thành Vân nhìn cái đầu to đen nhẻm kia đến gần mình từng chút từng chút, sống lưng cô thẳng tắp, không hề lui bước. Cô không biết bản thân mình đang nghiến chặt hàm, cắn chặt răng.
“Cô đang dằn dỗi với tôi.” – A Nam gần như mặt đối mặt với cô, tiếng nói này rất nhẹ nhưng lại rất đáng sợ – “Bởi vì tôi từ chối cô.”
Trong bóng đêm, ánh mắt anh vô cùng kiên quyết. Anh đã đưa ra kết luận cho chuyện này. A Nam nhìn chằm chằm vào mắt Thành Vân, nhìn rất sâu. Một lát sau anh từ từ đứng thẳng dậy, đi vào trong bệnh viện.
Gió thổi qua giữa hai người họ, dấy lên cát bụi trên mặt đất.
“…Vậy còn anh?”
Anh đi được năm bước, nghe thấy tiếng nói lạnh lùng vang lên phía sau lưng.
“Còn anh, nếu anh không cần tiền, không cần lợi ích thì tại sao vừa xảy ra tai nạn anh đã nhào đến che chắn cho tôi? Tại sao tôi không nhắc đến thì anh lại nhiều lần nhấn mạnh rằng anh đã cứu tôi như vậy?”
A Nam không quay đầu lại, bởi vì anh còn chưa nghĩ ra đáp án.
“Anh muốn khiến tôi cảm thấy mình nợ anh phải không?”
Tiếng giày cao gót lóc cóc, A Nam cảm giác được cô gái phía sau càng lúc càng đến gần mình. Cuối cùng cô đứng sau lưng anh, A Nam cũng không dám quay đầu lại.
“Thật sự tôi đang dằn dỗi với anh. Tôi khó chịu dĩ nhiên sẽ không cho người ta thoải mái. Tôi nhận.” – Thành Vân hỏi ngược lại anh – “Còn anh? Anh dám nhận không?”
A Nam im lặng rất lâu. Sau lưng truyền đến một tiếng cười khẩy, Thành Vân đi lướt qua anh, thản nhiên kề vào tai anh nói một câu: “Anh xong rồi!” Tất
cả lo lắng của A Nam đều là dư thừa, Trương Bằng chỉ hỏi Thành Vân tình
huống lúc đó vài câu tượng trưng, sau đó đi tìm gã tài xế kia.
“Lát nữa tôi sẽ cho xe kéo đến xử lý hiện trường, mấy người không cần đi cùng.” – Lúc Trương Bằng đi ra khỏi phòng bệnh đã nói như vậy.
“Để tôi đi theo!” – A Nam bỗng thốt lên.
Thành Vân liếc nhìn anh một cái không nói lời nào. Trương Bằng quan sát anh rồi nói – “Cậu đi theo làm gì? Dù cậu đi cũng không mang xe về
được. Vả lại tôi thấy chiếc xe của cậu cũng hỏng rồi.”
Trương Bằng nhớ đến chiếc xe cỡ nhỏ kia, cảm giác nó cũng chẳng khá hơn chiếc xe bánh mì bị cháy bao nhiêu.
“Tôi vẫn phải đi theo.” – A Nam kiên trì.
Trương Bằng quay đầu lại nhìn Thành Vân một cái, muốn quan sát thái độ của cô. Thành Vân đứng phía sau nói: “Tùy anh ta đi.”
Trương Bằng gật đầu, nói với Thành Vân: “Vậy cô vào trong đợi một chút, chúng tôi sắp xếp xe, tối nay đưa cô trở về Quý Dương.”
A Nam bỗng quay đầu nhìn cô. Cũng không biết Thành Vân có chú ý đến hay không, chỉ khẽ ừ rồi quay người đi vào trong bệnh viện.
Mới đi được vài bước đã nghe thấy phía sau vang lên một tiếng “bịch”,
tiếp theo là tiếng Trương Bằng hô hoán: “Ơ! Sao lại thế này?…”
Thành Vân quay phắt lại, thấy A Nam ngã trên mặt đất. Cô nhào đến hai
bước, cùng với Trương Bằng đỡ anh dậy. Mắt A Nam khép hờ, trông như đã
mất tri giác.
Thành Vân quay đầu gọi to: “Bác sĩ!…”
Hành
lang trống trải vang vọng hồi âm. Trương Bằng lấy lại tinh thần, cũng
gọi tới. Không lâu sau, cuối hành lang có vài y tá đẩy một chiếc băng ca chạy đến. Mấy người cùng nhau khiêng A Nam lên băng ca, Thành Vân ở bên cạnh vội nói: “Tình trạng anh ấy thế nào? Mới đây vẫn còn tốt sao đột
nhiên lại ngất xỉu?”
Bác sĩ nói: “Cô khoan nóng vội đã, chúng tôi phải kiểm tra mới biết được.”
Người bị đẩy đi, Thành Vân chạy sát theo sau đến khi anh bị đẩy vào phòng chụp X-quang.
Trương Bằng cũng đi theo, chân mày nhíu chặt, nói: “Sẽ không sao chứ?”
Thành Vân không nói gì, cô lục tìm trong túi áo, tìm được gói thuốc lá, nhưng cuối cùng chỉ nắm lại một cái như để hả giận, không lấy ra.
Một lát sau A Nam được đẩy ra, Trương Bằng đi đến hỏi: “Tình trạng thế nào?”
“Còn phải chờ một chút.” – Một y tá nói – “Lát nữa mới có phim.”
“Vậy bây giờ thì sao?”
“Trước hết đưa bệnh nhân đến phòng bệnh nghỉ ngơi đã.”
A Nam được đẩy đi, Thành Vân cất bước đuổi theo. Cô đi được hai bước,
nhớ đến gì đó lại quay đầu nói với Trương Bằng: “Tối nay anh không cần
sắp xếp đưa tôi về Quý Dương. Tình hình cụ thể tôi sẽ liên lạc với người khác.”
Trương Bằng gật đầu, Thành Vân lại lấy điện thoại di động ra: “Đúng rồi, tôi còn có chuyện muốn nói với anh.”
Trương Bằng chớp mắt: “Chuyện gì?”
“Tôi có một cuộc ghi âm việc báo cảnh sát, hi vọng anh có thể xử lý một chút.” – Thành Vân nhấn điện thoại, tìm đoạn ghi âm.
Trương Bằng sững sờ lắng nghe, nghe đến cuối mắt cũng trợn tròn.
Thành Vân bấm tắt cuộc ghi âm, nói: “Tôi không biết chuyện này rốt cuộc là sao, theo lý mà nói các anh…”
“Cô không phải nói gì cả.” – Trương Bằng xua tay, sa sầm nói – “Cô gửi
cho tôi đoạn ghi âm này, chúng tôi chắc chắn sẽ nghiêm túc xử lý. Đến
lúc đó nhất định sẽ báo lại cho cô.”
Thành Vân gật đầu: “Tốt!”
“À…” – Lúc Thành Vân định quay người đi, Trương Bằng ấp úng gọi cô lại, cảm giác hơi khó nói – “Cô Thành, chuyện này…”
Thành Vâ