
Hơn nữa nay Ám Dạ ngay cả kim bài sát
thủ cũng chỉ còn lại Vân Huyên kém cỏi nhất, khẳng định là nay không
bằng xưa.
Hết chương 90
Edit : Phương Thiên Vũ
Đưa tay sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của Kiều Bối Nhi, Tư Minh Dạ dịu
dàng,“Không cần lo lắng, hệ thống phòng vệ an toàn của Ám Dạ không phải
dễ phá như vậy, An Thụy tìm lâu như vậy cũng không thể phá giải, tin
chắc trên đời này cũng không có mấy người có năng lực đó, chỉ cần nền
móng Ám Dạ vẫn còn thì không bao lâu sau có thể khôi phục lại.”
Kiều Bối Nhi đưa tay ôm lấy thắt lưng của anh,“Này em đương nhiên
biết”. Đó là cô tự mình thiết kế, năng lực phòng vệ thế nào cô rất
rõ,“Em chỉ là lo không biết Vân Huyên ngu xuẩn kia sẽ làm ra chuyện điên rồ gì !”
Tư Minh Dạ vuốt ve cánh tay của cô, nhíu mày,“Nếu Ám Dạ thật sự kết
thúc, anh sẽ đem U Minh Điện tặng cho em, vậy em không cần lo lắng nữa
chứ ?”
Kiều Bối Nhi cười khẽ ra tiếng,“Dạ, anh thật đúng là không chịu trách nhiệm, anh không sợ em làm U Minh Điện bị sụp đổ sao ?”
“Sẽ không !”
“A…” Kiều Bối Nhi hôn trên mặt, nhẹ giọng nói,“Em chỉ là muốn nghĩ mà thôi, không phải đặc biệt lo lắng.” Trước kia cô coi trọng ám dạ vì đó
là hậu thuẫn của cô. Nhưng hiện tại dĩ nhiên là Tư Minh Dạ quan trọng
nhất, những cái khác đều có thể để sang một bên. Hơn nữa bây giờ không
phải có anh làm chỗ dựa cho cô sao, cô vốn cái gì cũng không cần lo
lắng.
Tư Minh Dạ hôn lên trán cô,“Ngủ đi !” Buổi tối có thể không yên ổn, bây giờ vẫn nên nghỉ ngơi một lát có vẻ tốt hơn.
*****
“Cốc cốc…”
Nghe tiếng đập cửa, Nam Cung Liệt và Bùi Diệc cùng ngẩng đầu nhìn về
phía cửa phòng. Đã qua nửa đêm, ai lại đến gõ cửa chứ ? Hai người liếc
nhìn nhau, Nam Cung Liệt đứng dậy đi mở cửa, Bùi Diệc cũng nhíu mày dừng trong tay động tác.
“Viên Viên ?” Nam Cung Liệt trong mắt có chút kinh ngạc,“Sao em lại
tới nữa ?” Qua nửa đêm lại một mình đến đây, cô ấy có biết có bao nhiêu
nguy hiểm không ?
“Anh Liệt… em… A ? Đây là cái gì ?” Viên Viên tò mò nhìn con sâu nhỏ
rất xinh đẹp trên vách tường, liền đưa tay muốn chạm vào nó.
Nam Cung Liệt nhìn theo ánh mắt của cô, tuy cũng không biết đó là sâu gì nhưng vật gì càng xinh đẹp thường càng nguy hiểm, vội vàng đưa tay
ngăn cản cô,“Đừng chạm vào !” Tay Viên Viên đã được kéo lại nhưng tay
Nam Cung Liệt lại bị cắn một cái, nháy mắt Nam Cung Liệt liền cảm giác
toàn thân mất đi sức lực.
Bùi Diệc đang khó chịu lại phát hiện anh khác thường, trong lòng cả
kinh,“Liệt…” Đồng tử co rụt lại, đột nhiên hướng súng về phía Viên Viên
mà bắn một phát, sau đó bước vài bước đi qua đỡ lấy Nam Cung Liệt.
Nam Cung Liệt nhìn Viên Viên ngã xuống đất, miệng vết thương vẫn
không thể khép lại trong lòng lại bị xé rách,“Viên Viên…” Quay đầu thật
mạnh, hai mắt đỏ bừng nhìn về phía Bùi Diệc. Mà Bùi Diệc cũng chỉ lẳng
lặng nhìn anh, dường như cũng không có ý muốn giải thích.
Từ từ Nam Cung Liệt tỉnh táo lại, cho dù Bùi Diệc không thích Viên
Viên cũng sẽ không tùy tiện mà lấy mạng cô ta, hơn nữa Viên Viên là
người anh quan tâm, Bùi Diệc nhất định sẽ không vô duyên vô cớ làm như
vậy,“Diệc…
Bùi Diệc dìu anh đến giường nằm xuống, muốn xoay người lại bị Nam
Cung Liệt nắm lại, trong mắt Nam Cung Liệt đều là áy náy,“Diệc… đừng
đi…” Anh sao có thể hoài nghi cậu ta ?
Hiện tại Nam Cung Liệt vốn không còn sức lực gì, Bùi Diệc dễ dàng kéo tay anh ra.
“Diệc…” Trong lòng Nam Cung Liệt có chút hoảng, không biết nên nói cái gì.
Bùi Diệc quay đầu nhìn anh một lát, đột nhiên nhếch môi cười nói,“Tôi chỉ muốn gọi điện thoại cho Lam Tư !” Tuy anh đoán con sâu kia chỉ có
tác dụng gây tê liệt nhưng vẫn muốn Lam Tư xem qua sau đó mới có thể yên tâm.
“Ha ?” Nam Cung Liệt có chút thất thần, sững sờ nhìn Bùi Diệc đi đến
bên bàn, cầm lấy di động gọi cho Lam Tư, sau đó lại nhìn cậu ta trở về
bên giường. Nam Cung Liệt rốt cục nhịn không được hỏi,“Cậu rất vui ?”
Cười đến mức sáng lạn như vậy sao có thể mất hứng ?
Không đợi Bùi Diệc mở miệng, sắc mặt Nam Cung Liệt tối sầm,“Đừng nói
là thấy tôi như vậy nên cậu rất vui nha ?” Anh sao có thể quên Bùi Diệc
luôn thích tìm niềm vui trên đau khổ của người khác chứ, mà người khác
này đa số đều là do anh đảm đương. Hiện tại bộ dáng của anh quả thật rất thảm hại, cũng đủ chiều ý Bùi Diệc.
Bùi Diệc cười gật đầu. Thật là bộ dáng của cậu ta rất đúng ý anh,
nhưng không phải dạng này. Mà lúc nãy bộ dáng giống như con chó nhỏ bị
chủ nhân vứt bỏ, sợ hãi bất lực.
Không đợi Nam Cung Liệt bốc hỏa, Bùi Diệc đột nhiên nói,“Liệt, cậu
cũng không nên trách tôi !” Là cậu ta khiến anh có cảm giác mình không
phải một bên tình nguyện, như vậy sẽ không thể trách anh kéo cậu ta
xuống nước. Viên Viên kia vẫn là nên cút xa thì hơn !
Sau lưng Nam Cung Liệt liền có một trận gió lạnh, thanh âm run rẩy
nói,“Cậu có thể đừng cười như vậy hay không… Lông tóc dựng đứng…” Dựa
theo kinh nghiệm phán đoán, Bùi Diệc cười như vậy tuyệt đối sẽ có người
không may, nhưng vì sao anh lại cảm thấy lần này người không may chính
là mình ? [Vũ : em sẽ cầu nguyện cho anh a *hắc hắc*'>
Lam Tư sau khi kiểm tra q