Snack's 1967
Ác Ma Chi Sủng

Ác Ma Chi Sủng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326564

Bình chọn: 9.00/10/656 lượt.

ua lạnh lùng nói,“Không có việc gì, chỉ là

toàn thân không có sức mà thôi, qua mười hai tiếng nữa thì ổn rồi !” Vì

nghe giọng Bùi Diệc không giống sốt ruột, bộ dáng lại thật cao hứng nên

Lam Tư cũng không có kinh động những người khác. Sự thật chứng minh quả

thật không phải chuyện lớn gì.

Thuận tiện kiểm tra thi thể trên mặt đất một chút, Lam Tư nói,“Thuật

dịch dung tốt lắm !” Từ trong tay phải của cô gái kia lấy ra một cây

châm độc, sắc mặt Lam Tư ngưng trọng,“Cũng may không có bị đâm đến, trên châm này có độc, có thể gây chết người trong nháy mắt !” Cẩn thận lấy

châm độc kia cất kỹ chuẩn bị cho nghiên cứu.

Nam Cung Liệt càng thêm áy náy, tuy chẳng qua là vì quá mức kích động nên trong nháy mắt mới không tỉnh táo như vậy. Nhưng anh vẫn cảm thấy

có lỗi với Bùi Diệc.

Lam Tư sau khi nghiên cứu thi thể kia xong mới nói,“Được rồi, tôi đi

đây !” Giọng nói có chút nhẹ nhàng, rõ ràng đối với lần thu hoạch châm

độc này rất vừa lòng.

Nam Cung Liệt đột nhiên lên tiếng,“Lam Tư, cậu có thể đến xem Viên Viên không, tôi có chút lo lắng cho cô ấy.”

Tâm tình tốt của Bùi Diệc nháy mắt biến mất không còn, sắc mặt có

chút âm trầm, anh cũng không quên lúc nãy Nam Cung Liệt vì Viên Viên giả kia mà nghi ngờ anh. Tuy biết cậu ta quá mức kích động nhưng thật sự

vẫn khiến người ta khó chịu.

Lam Tư nhìn sắc mặt Bùi Diệc, ánh mắt lộ ra mỉm cười,“Được !” Nhờ

phúc của Nam Cung Liệt, bây giờ sắc mặt của Bùi Diệc càng lúc càng khó

coi.

Đóng cửa, khóa lại, Bùi Diệc vẻ mặt u ám đi đến bên giường. Nhìn Nam

Cung Liệt từ trên cao xuống, da đầu Nam Cung Liệt run lên, có ai tới nói cho cậu biết lại xảy ra chuyện gì không ? “Diệc… bây giờ tôi bị thương, không thể đánh nhau, có thể sẽ gây ra tai nạn chết người !”

Hai tay Bùi Diệc ôm ngực, cười như không cười nói,“Không sai ! Còn nhìn ra được tôi muốn đánh người !”

Nam Cung Liệt vẻ mặt hắc tuyến,“Cậu thật sự muốn đánh tôi sao ?”

Bùi Diệc đột nhiên hỏi,“Liệt, IQ của cậu có phải rất thấp không ?”

Nam Cung Liệt liếc mắt xem thường,“IQ của tôi thấp sao có thể trở thành tứ đại đường chủ của U Minh Điện ?”

Bùi Diệc khom người tới gần mặt cậu ta, cẩn thận quan sát một lượt, rất nghi ngờ,“Nhưng… sao lại trì độn như vậy chứ ?”

Nam Cung Liệt không tự nhiên mà chấn động, đưa tay đẩy đẩy anh,“Đừng

dựa vào gần như vậy !…” Nhưng bây giờ ngay cả chút khí lực cậu cũng

không có.

Bùi Diệc do dự nói,“Tôi cảm thấy nếu chờ cậu hiểu ra chỉ sợ phải đợi

thêm vài năm nữa, xem ra tôi nên trực tiếp một chút có lẽ tốt hơn !”

“Ách ?” Nam Cung Liệt còn chưa kịp đặt câu hỏi miệng đã bị che kín,

đôi mắt tròn trừng thật to, vẻ mặt hoảng sợ, ai tới nói cho cậu biết xảy ra chuyện gì đi a ? Vài lần trước đều có thể cho là Bùi Diệc uống rượu

nhận sai người, hoặc là ngoài ý muốn nhưng hiện tại là thế nào ?

Cảm giác có một bàn tay đang cởi áo sơ mi của mình Nam Cung Liệt càng thêm kinh sợ, nhưng lại không có sức đẩy Bùi Diệc, chỉ có thể mở to đôi mắt tròn, trừng trừng nhìn cậu ta.

Bùi Diệc dường như đã biết anh có điều muốn nói, có lòng tốt thả môi

anh ra, Nam Cung Liệt thở hổn hển,“Bùi Diệc, cậu… cậu làm cái gì ?”

“Vẫn không rõ ?” Bùi Diệc thở dài một hơi,“Xem ra còn chưa đủ !” Lại

đưa tay tiếp tục cởi nút áo anh ra. [*đập đầu vào gối* sao anh Liệt ngốc thế a ~~~'>

Sắc mặt Nam Cung Liệt trắng bệch,“Bùi Diệc, có chuyện gì thì cứ bàn

bạc cho ổn, nếu không thì cậu đánh tôi hai quyền đi !” Làm ơn đừng dọa

anh, anh rất nhát gan a !

Bùi Diệc thản nhiên liếc mắt nhìn anh một cái,“Không có hứng thú !”

Nam Cung Liệt khóc không ra nước mắt,“Cùng lắm thì cậu khỏi cần đền rượu cho tôi !”

“Không liên quan ! Của tôi chính là của cậu !”

Nam Cung Liệt sửng sốt một chút, mắt thấy Bùi Diệc đưa tay tới thắt

lưng của mình anh không khỏi hoảng sợ kêu lên,“Bùi Diệc, cậu dám !”

Bùi Diệc nhíu mày nhìn về phía anh,“Cậu cảm thấy tôi không dám ?”

Nam Cung Liệt sắp khóc lên cũng vì biết cậu ta dám nên anh mới có thể kinh hoảng a ! “Cậu đây là lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn !”

Bùi Diệc “Nga” một tiếng, sau đó nói,“Tôi nhớ rõ có người nói qua lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn cũng là một loại năng lực !”

“Ai ai thêm… Ai nói ?”

Bùi Diệc nghi ngờ nhìn anh,“Không phải cậu nói sao ?”

“Tôi ?” Nam Cung Liệt thật sự hận chết miệng của mình, không nói cái gì tốt mà sao lại nói lời này a ?

“Bùi Diệc… Tôi muốn giết cậu…”

“Cứu mạng…”

Tiếng kêu vô cùng thê thảm nhưng phòng này cách âm hiệu quả như vậy

nên cho dù có thính tai cỡ nào cũng không thể nghe thấy tiếng kêu cứu bi thảm của anh.

*****

“Dạ… Tối hôm qua không có chuyện gì cứ ?” Theo như cô hiểu biết tối

hôm qua không bình ổn mới đúng, nhưng cô lại vừa cảm giác ngủ thẳng một

giấc đến trời sáng, không có bị quấy rầy.

Tư Minh Dạ do dự, “Không hẳn !” Không phải thiếu hai người sao ?

Kiều Bối Nhi nhìn về phía Lam Tư nhưng lại thấy Lam Tư giống như đã

mất hồn, không khỏi nhíu mày, hỏi,“Bảo Nhi, Lam Tư làm sao vậy ?”

Phạm Bảo Nhi liếc mắt nhìn Lam Tư một cái, nhíu mày, nhẹ giọng hỏi “Tiểu Tư, anh đang suy nghĩ gì vậy ?”

Hết chương 91

Edit : Phương Thiên