
cùng một chỗ sao ?”
“Tôi với Dạ vẫn ở cùng một chỗ a !”
Vẫn ở cùng một chỗ ? Anh em ? Chẳng lẽ cô nói yêu, không phải là tình yêu trai gái ? Vũ Văn Cận cảm thấy có chút nhức đầu, tiếp tục hỏi,“Thế
anh ta có hôn cậu không ?” Do dự một chút, bổ sung một câu,“Cậu có biết
cái gì là hôn không ?”
Hạ Duy Y trong mắt rõ ràng viết hai chữ “ngu ngốc”,“Tôi đương nhiên biết a ! Dạ mỗi ngày đều hôn tôi !”
Nghe vậy, Vũ Văn Cận tâm trầm xuống một chút, chưa từ bỏ ý định tiếp
tục hỏi,“Thế anh ta hôn cậu chỗ nào ?” Tầm mắt dừng trên trán cô, trong
lòng vô cùng hy vọng người đó là anh trai cô, chỉ là hôn trán cô mà
thôi.
Nhưng cậu thất vọng rồi, Hạ Duy Y mặt có chút đỏ kéo kéo tóc, tiếng nho nhỏ nói,“Anh ấy chỗ nào cũng có hôn.”
Vũ Văn Cận hai tay căng thẳng, ý của cô là người đàn ông kia đều hôn
khắp toàn thân cô ? Một quyền đập lên chỗ tựa trên ghế ngồi của cô, Vũ
Văn Cận mắt đỏ thấp rủa,“Đáng chết !”
Hạ Duy Y nhíu mày bất mãn,“Cậu làm cái gì vậy ? Mau lái xe !”
Vũ Văn Cận mắt đầy lửa giận trừng mắt cô, đột nhiên đưa tay ép cô lên ghế ngồi, cúi đầu liền muốn hôn cô nhưng ngay khi hai môi sắp dán vào
nhau, Vũ Văn Cận động tác đột nhiên cứng đờ, sắc mặt hóa đen, nổi giận
quát,“Cậu cư nhiên dám đánh tôi !” Chết tiệt ! Nhìn cô nhỏ bé như vậy,
khí lực sao mạnh như vậy ? Đau chết cậu rồi !
Hạ Duy Y thu hồi nắm tay nhỏ dán trên bụng cậu, đẩy cậu ra, khiêu
khích đem nắm tay nhỏ tiến đến bên miệng thổi thổi, hừ hừ nói,“Dạ nói
qua không cho phép để người đàn ông khác hôn !” Nói xong còn hướng về
phía cậu giơ giơ lên nắm tay, đẩy cửa xe ra chạy ra ngoài.
“Hạ Duy Y… Tê…” Vũ Văn Cận vốn định xuống xe đuổi theo cô nhưng vừa
động liền chạm đến chỗ đau ở bụng, đau đến hít một ngụm khí lạnh, thật
sự là đáng chết ! Lúc trước bị Vân Thiên môn chủ Vân Môn đánh cũng không có đau như vậy, cô gái nhỏ kia khí lực rốt cuộc mạnh như thế nào ?
…
Hạ Duy Y ôm Tiểu Hùng chậm rãi đi, thì thầm trong miệng,“Mình trở về
Dạ nhất định phát hiện mình rời nhà ra ngoài, làm sao bây giờ ? Dạ có
đánh mình không?”
Đi một lát, dừng lại cước bộ, xoa xoa bụng, cô hình như đói bụng !
Móm miệng tiếp tục đi về phía trước,“Người ta thật đáng thương nga ! Dạ
thấy mình đáng thương như vậy hẳn là sẽ không tức giận đi ? Nhưng còn
phải đi bao lâu a ?”
Vừa suy nghĩ vừa đi về phía trước, tuy rằng cô nói cứ như thê thảm
nhưng nhìn bộ dáng của cô cũng không giống mệt chết đi, nhìn qua cũng
không đáng thương !
“Két…” Thanh âm bánh xe ma sát mặt đường vang lên, xe ngừng lại, Hạ
Duy Y dừng lại cước bộ, quay đầu liền thấy Tư Minh Dạ từ trong xe đi ra, trong mắt vui vẻ, đang muốn nhào qua nhưng lại thấy anh sắc mặt âm
trầm, cước bộ dừng lại, xoay người liền chạy.
Hết chương 41.
Edit : Phương Thiên Vũ
Tư Minh Dạ sắc mặt càng thêm khó coi, chân dài bước một bước, đưa tay liền đem cô tiến vào trong lòng, mắt thấy cô muốn ra tay, trong lòng
càng thêm tức giận,“Em dám !”
Hạ Duy Y rụt cổ, đáng thương nhìn anh,“Dạ, em đói bụng…”
Tư Minh Dạ hừ lạnh một tiếng, đem cô kéo vào trong xe, âm thanh lạnh
lùng nói,“Về biệt thự !” Sau đó ấn hạ nút, dâng lên cửa sổ cách ly, vén
váy của cô lên, kéo quần nhỏ bên trong, để cho cô nằm sấp trên đùi
anh,“Ba…”
“Ngô… Dạ…” Hạ Duy Y đáng thương quay đầu nhìn anh, nhìn bên mặt anh âm trầm, cũng không dám mở miệng.
Tuy rằng tức giận nhưng Tư Minh Dạ không có mất đi lý trí, không có
quá mức dùng sức, sợ thật sự thương tổn đến cô nhưng đánh vài cái, anh
lại phát hiện không đúng, Hạ Duy Y một chút thanh âm cũng không có, vội
vàng ôm lấy cô, đã thấy cô hốc mắt hồng hồng, nước mắt lăn qua lăn lại,
muốn khóc lại không dám khóc.
Tư Minh Dạ một trận đau lòng, sắc mặt vẫn khó coi như cũ,“Còn dám rời nhà ra ngoài không ?” Hiện tại Đoạn Phi Ưng còn chưa có tìm được, sát
thủ Ám Dạ lại như hổ rình mồi, cô rốt cuộc có biết chạy loạn như vậy có
bao nhiêu nguy hiểm không ?
Hạ Duy Y không nói lời nào, chỉ cúi đầu, nước mắt lách tách rơi nhưng không có tiếng, bả vai run run, nhìn qua rất đáng thương. Tư Minh Dạ
trong lòng căng thẳng, vén váy cô lên nhìn, mặc dù có chút hồng nhưng
hẳn là sẽ không rất đau mới đúng.
Thấy cô vẫn khóc, cũng không lên tiếng, Tư Minh Dạ có chút sốt ruột,“Bé cưng…”
Hạ Duy Y từ trên người anh đi xuống, ôm Tiểu Hùng rúc vào ngồi trên ghế, nhẹ nhàng nức nở, nhìn qua rất thương tâm.
“Bé cưng…” Tư Minh Dạ lại đem cô ôm trở về, đau lòng giúp cô lau nước mắt trên mặt,“Ngoan… Đừng khóc, là anh không tốt, lần sau sẽ không đánh em…”
Hạ Duy Y nhìn anh, sau đó đột nhiên ôm lấy anh khóc lớn tiếng,“Ô ô… Em nghĩ anh không cần em…”
Nhìn cô khuôn mặt nhỏ nhắn đến mức đỏ bừng, khóc thở không nổi, Tư
Minh Dạ vội vàng vỗ lưng giúp cô dễ thở,“Đứa ngốc… anh làm sao có thể
không cần em ?”
“Nhưng… Ô… Nhìn anh rất tức giận !” Hạ Duy Y hai mắt hồng hồng nhìn anh, rất là ủy khuất.
Tư Minh Dạ thở dài một tiếng,“Anh rất tức giận nhưng dù tức giận anh
cũng sẽ không không cần em ! Anh chỉ là lo lắng cho em !” Nhẹ nhàng hôn
lên nước mắt trên mặt cô, nhíu mày nói,“Em có biết lén ra ngoài như vậy
rất nguy hiểm không