
là của riêng, anh không thích
người khác chạm vào, chiếc xe này đừng nói phụ nữ, cho dù đàn ông, cũng
chỉ có Bùi Diệc ngồi vài lần mà thôi, đương nhiên Hạ Duy Y là một ngoại
lệ. Cho nên tình huống như vậy cậu là lần đầu tiên gặp, cậu biết Tư Minh Dạ thích sạch sẽ, nhưng nay anh ở trên xe kia gì gì, hẳn là sẽ không
đem xe đắt tiền này ném đi chứ ?
Tư Minh Dạ buồn cười đem người trong lòng kéo ra,“Không phải nói đói bụng sao?”
Hạ Duy Y nhìn đến khuôn mặt tươi cười của anh, hừ một tiếng, lại trốn vào trong lòng anh, tay nhỏ bé ngắt trên lưng anh. Tư Minh Dạ cưng
chiều vuốt mái tóc của cô, bất đắc dĩ nói,“Ngoan nào, nếu đói bị gầy anh sẽ không thích nga !”
“Hừ ! Không thích thì không thích !” Ngoài miệng tuy rằng nói như vậy nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi trên đùi anh, nhìn đồ ăn trên bàn, hai mắt
sáng lên.
Tư Minh Dạ chỉ cần nhìn ánh mắt của cô liền biết cô muốn ăn cái gì.
Hạ Duy Y hưởng thụ anh đút, hai má phình lên, bởi vì lúc nãy hoan ái,
trên mặt vẫn còn đỏ ửng, trong mắt cũng mang theo quyến rũ. Trong mắt Tư Minh Dạ so với đồ ăn trên bàn này còn ngon miệng hơn, nhưng biết cô
thật đói bụng nên chỉ thỉnh thoảng hôn một chút trên khuôn mặt nhỏ nhắn
của cô, cũng không có làm chuyện gì quá đáng.
…
Buổi sáng, tứ đại đường chủ liền tập hợp ở biệt thự, An Thụy hướng Tư Minh Dạ báo cáo chuyện gần đây, Đoạn Phi Ưng đã bị xử lý sạch nhưng
chuyện Ám Dạ không có thu hoạch lớn. Nay tổng bộ Ám Dạ không thể so với
lúc trước, canh phòng nghiêm ngặt không nói, sau khi trải qua Dạ đế một
lần nữa thiết lập các loại cơ quan cùng hệ thống phòng vệ, căn bản ngay
cả ruồi bọ cũng không thể vào, An Thụy có chút thất bại, đồng thời, lại
nhịn không được hưng phấn, hưng phấn vì gặp được đối thủ, cho nên anh
thề ắt phải phá tan phòng vệ của Ám Dạ !
Mặt khác còn có chuyện Hạ Duy Y chỉnh kẻ xấu Hứa Nhã Lệ, nhìn băng
ghi hình quán cà phê quay được, Bùi Diệc ở một bên cười ha ha.
An Thụy cùng Lam Tư đều khó nén kinh ngạc,“Chị dâu nhỏ thật sự lợi
hại !” Này không phải tiểu bạch thỏ ngây ngốc sao ? Rõ ràng chính là
tiểu ác ma nội tâm xấu xa !
Hết chương 43
Edit : Phương Thiên Vũ
Tư Minh Dạ trong mắt cũng lộ ý cười, trên mặt biểu tình rất dịu dàng, Lãnh Dạ Bạch nhìn anh một cái, lại nhìn về phía băng ghi hình vẫn còn
đang phát, trong lòng rất vui.
Sau khi dặn dò một ít việc, Tư Minh Dạ đứng lên hướng đi lên lầu,
nhìn bóng dáng anh rời đi, Nam Cung Liệt thở dài nói,“Tôi còn muốn chị
dâu nhỏ chỉ bảo chỉ bảo a!” Nhưng sư phụ của anh thật sự rất lười, lão
đại chiếm giữ cô mạnh mẽ như vậy, cậu không dám cả ngày quấn lấy cô !
Lam Tư cùng Bùi Diệc nhìn cậu một cái, cùng phun ra ba chữ,“Cuồng chịu ngược!”
Nam Cung Liệt hừ lạnh nói,“Các cậu biết cái gì ? Tôi cái này gọi là tiến tới !”
Tư Minh Dạ đi vào phòng, nhìn người cuộn như con tôm, khóe miệng nhẹ
nhàng giơ lên, xốc chăn lên, đem cô trần trụi ôm lấy. Hạ Duy Y lầm bầm
một tiếng, hướng sát tới trong lòng anh, hai mắt cố gắng mở một khe
hở,“Dạ… Buồn ngủ quá…”
Tư Minh Dạ trìu mến hôn môi cô, nhẹ giọng dỗ nói,“Ngoan, hôm nay phải đi công ty !”
“Nga…” Bất mãn cọ cọ trước ngực anh, nhắm mắt lại tiếp tục ngủ. Hạ
Duy Y trong trạng thái mơ mơ màng màng rửa mặt xong, mặc quần áo, bị Tư
Minh Dạ ôm xuống lầu.
An Thụy, Lam Tư còn có Nam Cung Liệt đều đi rồi, Lãnh Dạ Bạch cũng đi làm việc của mình, chỉ còn lại Bùi Diệc lười biếng dựa vào sô pha, chờ
Tư Minh Dạ cùng đi công ty.
Nhìn người trong lòng Tư Minh Dạ như cũ ngủ say không biết chuyện gì, Bùi Diệc lắc đầu nói,“Lão đại, anh sao lại muốn mang theo chị dâu nhỏ
đi công ty vậy ?”
Tư Minh Dạ lạnh lùng nhìn cậu một cái, Bùi Diệc thức thời câm miệng,
Tư Minh Dạ ôm Hạ Duy Y đi ra ngoài. Anh vốn lo lắng một mình cô ở biệt
thự, dù sao cũng từng có sát thủ xông vào, hơn nữa Hạ Duy Y từng rời nhà trốn đi, anh làm sao có thể lại để cho cô rời xa tầm mắt của anh, chỉ
có đem cô đặt bên người anh mới có thể yên tâm.
…
Trong bệnh viện, Hứa Nhã Lệ ân cần giúp Tần Nhu lột quýt, ý cười đầy
mặt,“Tiểu Nhu, bác sĩ nói, con khôi phục rất tốt, sẽ không lưu lại di
chứng gì, rất nhanh thì có thể xuất viện !”
“Ân.” Tần Nhu gật gật đầu, có chút không yên lòng, cô nằm viện tới
nay Tư Minh Dạ vẫn chưa tới gặp cô, ngay cả điện thoại cũng không điện
một lần, hơn nữa khi cô bị thương, sự vô tình của anh, cô đã rõ Tư Minh
Dạ đã hoàn toàn quên cô nhưng cô cũng không thể cứ bỏ qua như vậy. Cô
trong lòng không cam tâm, hơn nữa quan trọng nhất là nếu không thể bám
lấy Tư Minh Dạ, đợi người kia tìm được cô…
Nghĩ đến đó ánh mắt lộ ra một chút sợ hãi, cô không muốn tiếp tục
trải qua khoảng thời gian sống không bằng chết ! Lúc trước bị người kia
hấp dẫn, cô không có đường lui cùng anh ta ra nước ngoài. Nhưng đến nước ngoài mới biết được, dịu dàng chẳng qua là vẻ ngoài của anh ta, trên
thực tế anh ta cũng là xã hội đen lãnh khốc tàn nhẫn, người tình vô số,
đối mỗi một người đều dịu dàng như vậy, nhưng cũng vô tình như vậy, mà
bản thân cô cũng lĩnh hội sự vô tình của anh ta.
Nhớ tới quãng thời gian đen tối kia, cô cả người liền p