ân
cũng không biết đã làm cách nào để trở lại phòng. Tâm Đồng gắt gao khóa
cửa lại, dựa người vào cửa phòng nhưng nhanh chóng chống đỡ không nổi
liền trượt xuống mặt đất.
Thì ra, Ái
Mạn Đạt không chỉ là quản gia, mà cô ta đồng thời còn là bạn tình của
Đằng Lệ! Khó trách thái độ của cô ta lại hống hách, ra vẻ ta đây như
thế.
Gắt gao cắn
chặt môi dưới, vô tình phát hiện sự thật của chuyện này làm cho Tâm Đồng cảm thấy thật trống rỗng. Nước mắt cũng không thể thể khống chế được mà chảy xuống, làm ướt cả hai gò má tái nhợt của nàng.
Tiếng chim kêu sáng sớm làm cho Tâm Đồng tỉnh lại sau một đêm khó ngủ.
Mở hai mắt ra, nàng mới phát hiện chính mình đã ngủ cả đêm trên mặt đất.
Nàng vô lực
bước vào phòng tắm, nhìn thấy trong gương là đôi mắt ửng đỏ, sắc mặt tái nhợt không có chút máu. Trong một đêm mà đã biến thành như vậy, chắc
chắn làm cho người khác hoài nghi.
Dùng nước
rửa mặt, rồi dùng tay xoa xoa hai gò má tái nhợt, Tâm Đồng hy vọng sẽ
không bị những khác nhìn ra vẻ không tự nhiên của nàng.
Ra khỏi phòng, vừa bước đến bên cạnh cầu thang, nàng phát hiện Đằng Lệ đã bước tới trước cửa chính, chuẩn bị ra khỏi nhà.
Nhớ tới đã quên mặc áo khoác, Đằng Lệ quay đầu lại liền nhìn thấy Tâm Đồng, nhẹ giọng nói: “Tâm Đồng! Lấy dùm anh áo vest ở trên giường đem xuống đây.”
Vội vàng gật gật đầu, Tâm Đồng chạy đến phòng của Đằng Lệ, chuẩn bị giúp hắn lấy áo khoác.
Vừa tiến vào phòng, không khí mờ ám bên trong lập tức khiến nàng liên tưởng đến những chuyện đã xảy ra tối qua.
Mạnh mẽ di chuyển đến trước giường, nàng cô ý lơ đi mớ chăn nệm hỗn độn. Tính cầm lấy áo vest để trên đầu giường rồi xuống lầu.
Vươn tay cầm lấy áo vest, nàng đã ngửi thấy một mùi hương dễ chịu – Đó chính là mùi xạ hương trên người Đằng Lệ.
Nàng nhịn
không được đem mà đem áo vest ôm chặt trước ngực, hít thở thật sâu, Tâm
Đồng thầm nghĩ muốn nhớ lại mùi hương ấm áp của hắn thêm một lần nữa………
“Cô tìm được chưa? Nếu tìm được rồi thì đưa cho tôi.” Lập tức quay đầu lại liền thấy Ái Mạn Đạt đang đứng trước cửa, nhìn nàng dò xét với vẻ mặt hoài nghi.
“Tìm được, tìm được rồi.” Có vẻ giống như bị người ta nhìn thấy bí mật. Tâm Đồng giao áo vest lại cho Ái Mạn Đạt, rồi kích động trốn về phòng của mình.
Mà Ái Mạn Đạt thì đang cau mày có chút đăm chiêu, trừng mắt nhìn vào cánh cửa phòng đang đóng chặt kia.
Cả buổi sáng và buổi trưa, Tâm Đồng đều tránh mặt ở trong phòng, không muốn ra ăn
cơm. Vào bữa cơm tối, nàng vốn dĩ cũng muốn nói trong người không thoải
mái, không muốn xuống lầu ăn cơm.
Nhưng Ái Mạn Đạt lại ở trước cửa phòng nàng, kiên trì bảo nàng nhất định phải xuống lầu.
“Tối hôm nay hiếm khi có dịp Đằng tiên sinh trở về sớm, ngài nói muốn “cùng dùng” cơm tối với em gái.” Giọng điệu của Ái Mạn Đạt có vẻ kỳ quái, dường như ngầm chứa ẩn ý gì đó.
“……….Được rồi. Tôi thay quần áo rồi sẽ xuống ngay.” Không thể cự tuyệt mệnh lệnh của Đằng Lệ, Tâm Đồng đành phải đứng dậy thay quần áo, chuẩn bị xuống lầu ăn cơm.
Vừa bước
xuống phòng ăn dưới lầu, đã thấy Đằng Lệ ngồi vào vị trí đang chờ nàng
ăn cơm. Mà Ái Mạn Đạt chỉ là một quản gia thế nhưng cũng ngồi ở một bên
với vẻ mặt quỷ dị.
Trực giác
nói cho nàng biết đã xảy ra chuyện, nhưng Tâm Đồng chỉ cười với Đằng Lệ, làm bộ như không có việc gì liền ngồi xuống vị trí gần đó.
Đằng Lệ không nói thêm gì nữa, nhặt chiếc điện thoại đang rơi trên mặt đất lên, nói với Nhu Nhã mấy câu.
Sau khi nói
xong, hắn bình tĩnh gác điện thoại, lạnh lùng ra lệnh cho Ái Mạn Đạt
đang đứng ở bên cạnh với vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa, bảo cô ta
phải canh giữ Tâm Đồng cho cẩn thận, sau đó vẻ mặt âm trầm rời khỏi
phòng.
Giấy không
thể gói được lửa, bí mật chôn sâu trong lòng cuối cùng cũng bị người ta
vạch trần. Tâm Đồng vô lực ngồi trên mặt đất bên cạnh giường, không biết nên làm thế nào cho phải.
Đằng Lệ đã biết bí mật này! Hắn sẽ đối phó với kẻ nói dối, giả mạo em gái hắn như thế nào đây?
Nhớ tới truyền thuyết về “Ác ma Đằng Lệ”, Tâm Đồng không thể không run rẩy, nàng thật sự không biết nên làm sao để đối mặt với tất cả mọi chuyện sắp xảy ra………..
“Tôi đã sớm biết cô có vấn đề. Rõ ràng chỉ là kẻ lừa đảo, thế mà dám giả mạo em gái của Đằng tiên sinh.” Ái Mạn Đạt kinh thường nhìn chằm chằm Tâm Đồng.
Không có lý do gì để phản bác lại lời lên án của Ái Mạn Đạt, Tâm Đồng chột dạ cúi
đầu. Nàng quả thật chỉ là kẻ lừa đảo, giả mạo thân phận của người khác.
“Cũng may là tôi phát hiện thái độ kỳ lạ của cô, nên mới nhắc nhở Đằng tiên
sinh đưa cô ra nước ngoài du học. Hừ! Không nghĩ tới làm như vậy lại
khiến cho cô lộ ra dấu vết?”
Cả đêm Ái
Mạn Đạt không ngừng châm chọc, quở trách Tâm Đồng. Mà Tâm Đồng thì lại
giống như con búp bê ngồi ở một bên, không hề lên tiếng trả lời.
Đến cuối
cùng Ái Mạn Đạt mắng thật sự mệt, mà lại không biết được Đằng Lệ đã đi
đâu, không được sự cho phép của hắn, cô không dám để cho Tâm Đồng rời
khỏi tầm mắt, vì thế trong lòng không khỏi tức giận.
Vì sợ Tâm Đồng lợi dụng cơ hội bỏ trốn, cô ta đi đến bên giường, ôm lấy mền gối trải ở trước cửa phòng, ngủ ngay