
hư thế nào?
Lúc này cửa đột nhiên tự động mở ra, vẻ mặt Nhu Nhã tràn đầy
ý cười dịu dàng, vẫn giống như đêm qua, toàn thân mặc một chiếc váy dài trắng
như tuyết, vô cùng thân thiết chào đón Tâm Đồng.
“Tâm Đồng, hoan nghênh em.”
Vẫn còn chưa có kêu cửa, Nhu Nhã làm sao biết được mình sẽ đến
đây? Tâm Đồng cảm thấy kinh ngạc, còn chưa kịp hỏi ra miệng, đã bị Nhu Nhã kéo
vào nhà.
Lần thứ hai đi qua mấy đoạn hành lang quanh co khúc khuỷu,
bước vào phòng khách mà tối hôm qua đã gặp mặt, Nhu Nhã lôi kéo Tâm Đồng bước đến
ngồi trên bộ ghế sô pha trắng.
Tâm Đồng chú ý tới trên bàn có một ít điểm tâm, còn có một ấm
hồng trà đang bốc khói, giống như đã chuẩn bị sẵn để đãi khách.
“Uống trà đi! Vừa mới pha xong.” Nhu Nhã nháy mắt mấy cái, rót
ra một ly hồng trà đưa cho Tâm Đồng.
“Có phải có khách định đến hay không? Em không quấy rầy nữa,
lần sau lại đến.” Tâm Đồng có chút xấu hổ, đứng lên định cáo từ trước.
Nhu Nhã nhanh tay giữ chặt Tâm Đồng, cười nói: “Vị khách mà
chị chờ chính là em a!”
“Chờ em? !” Tâm Đồng trợn tròn hai mắt, đôi môi nhỏ nhắn hồng
hồng còn hơi hơi hé ra.
Nhìn thấy bộ dáng vừa ngây ngốc vừa đáng yêu của Tâm Đồng,
Nhu Nhã không khỏi bật cười.
“Chị có năng lực thần giao cáchc ảm, vừa rồi đột nhiên cảm
giác được em muốn đến đây gặp chị, cho nên chị đã pha trà sẵn để chờ em.”
“Thần giao cách cảm. . . . . .” Không thể tin được những gì
chính mình vừa mới nghe được, chân tay luống cuống, Tâm Đồng không biết nên như
thế nào cho phải.
“Nếu không, em thử nghĩ xem, tại sao đêm qua Đằng Lệ lại
mang em đến gặp chị trước?” Nhu Nhã nháy mắt mấy cái, vẻ mặt thông minh bướng bỉnh.
“Hả?” một tiếng, sắc mặt của Tâm Đồng lập tức trắng bệch.
Nàng sợ tới mức đôi chân mềm nhũn, đứng thẳng không xong, liền ngã ngồi trên sô
pha.
“Vậy. . . . . . Chị đã biết em không phải, không phải. . . .
. .” Tâm Đồng lắp bắp không thể nói tiếp.
Gật gật đầu, Nhu Nhã cầm chặt đôi tay nhỏ bé lạnh như băng của
Tâm Đồng dường như an ủi, sau đó nói: “Hôm qua chị đã biết rồi, nhưng không định
nói cho Đằng Lệ biết.”
“Tại sao chị lại không nói với anh ấy? Nói em không phải là
em gái ruột của anh ấy?” Tâm Đồng khó hiểu, hỏi lại Nhu Nhã.
Nhu Nhã cười cười nói: “Bởi vì chị cảm giác được, em là một
cô gái tốt. Mặc kệ vì lý do gì mà em muốn giả mạo em gái của anh ấy, nhưng chị
tin tưởng em tuyệt đối không có ác ý.”
“Em, em thật sự không phải cố ý muốn gạt người khác, em chỉ
là rất cô đơn, rất muốn có được một gia đình, cho nên mới làm như vậy. . . . .
.” Nước mắt trong suốt rơi xuống, Tâm Đồng nghẹn ngào nói.
Giơ ống tay áo lên,
giúp Tâm Đồng lau đi nước mắt, Nhu Nhã nhẹ nhàng nói: “Chị biết mà. Chị có thể
hiểu được ý nghĩ của em. Bởi vì Đằng Lệ cũng là một người rất cô đơn, chị hy vọng
có người có thể làm bạn bên cạnh anh ấy, cho nên mới dằn lại, không nói cho anh
ấy biết.”
Nhìn Tâm Đồng, rồi Nhu Nhã nói tiếp: “Chị cũng là một cô
nhi, mười năm trước, khi Đằng Lệ cùng Minh Vương đến Âu Châu, đã mang chị về từ
một góc đường ở Italy. Những năm gần đây, tuy rằng không được ở cùng một chỗ,
nhưng mỗi tháng lúc rảnh rỗi mấy anh ấy đều đến nơi này để hội họp, tâm sự một
ngày. Đối với chị mà nói, Đăng Lệ như một người anh trai luôn chăm sóc chị, bởi
vậy chị cũng muốn sẽ có một ngày anh ấy
tìm được một tình yêu thật sự và sống những tháng ngày hạnh phúc”
“Tình yêu thực sự? Chị đang nói cái gì? Em đối với anh ấy
không phải thứ tình cảm này. . . . . .” Rất sợ Nhu Nhã hiểu lầm, theo trực giác
Tâm Đồng muốn phủ nhận.
“Chuyện tương lai, không ai có thể đoán trước được, em không
cần vội vã phủ nhận.” Nhu Nhã thản nhiên nói.
“Nhưng em –”
Phất phất tay, Nhu Nhã ám chỉ Tâm Đồng không cần giải thích
nhiều.”Đằng Lệ có nói chuyện Đằng gia cho em biết không?”
“Dạ, sáng nay dường như anh ấy có nhắc tới, nói là khi anh ấy
đi du học ở nước ngoài, cha mẹ đều chết, cho nên mới thất lạc mất em gái.” Suy
nghĩ một lúc, Tâm Đồng thành thật trả lời.
“Haiz! Sự việc còn phức tạp hơn thế một chút.” Nhu Nhã thở
dài, mới tiếp tục nói chuyện.
“Năm ấy anh ấy chỉ mới mười lăm tuổi, biết được cha mẹ chết
đột ngột, sau khi bay về nước, mới phát hiện gia sản đã bị chia cắt không còn,
ngay cả đứa em gái duy nhất cũng mất tích. Sau này, anh ấy mới phát hiện, chuyện
cha mẹ và em gái anh ấy mất tích, đếu là do những người thân thích lòng lang dạ
sói của anh ấy bày ra cạm bẫy. Mà những người bà con của anh ấy còn xuất ra một
số tiền lớn, bí mật cấu kết với giới hắc đạo, muốn giết anh ấy để diệt khẩu…
“A –” Bị câu chuyện tàn nhẫn này dọa đến sững sờ, Tâm Đồng hốt
hoảng kêu lên.
Nàng thật sự rất khó tưởng tượng, tại sao lại có người tàn
nhẫn đến như vậy? Năm đó Đằng Lệ cũng chỉ là một đứa bé a. . . . . .
Khó trách hắn lại rất lạnh lùng, nguy hiểm, không dễ tiếp cận
như thế, thì ra hắn từng có một quá khứ bi thảm đến như vậy
“Rồi sau này ra sao?” Tâm Đồng vội vã muốn biết chuyện xảy
ra sau đó.
“Hắc đạo phái ra một đám người giết anh ấy, nhưng không
thành công, trải qua một cuộc chiến đấu ác liệt, toàn bộ đám người kia