
không thể thích ứng được sự mềm mại của nệm.
Cũng có lẽ. . . . . . Là do trong lòng bất an nên mới gây ra tình trạng bất ổn này.
Nhớ tới chính mình lén hoán đổi ảnh chụp, thay thế vào làm em gái của Đằng Lệ, Tâm Đồng lại cảm thấy vô cùng áy náy.
Nàng hoàn
toàn không phải là một cô gái xảo quyệt, tính toán, chuyên làm chuyện
xấu, nhưng hôm nay đã làm nên một chuyện xấu tày trời này, hại anh em
của bọn họ không thể gặp nhau.
Tuy rằng không biết bí mật này có thể bảo trì được bao lâu, nhưng Tâm Đồng biết chuyện xấu rồi cũng sẽ có một ngày bị bại lộ!
Cho dù chỉ
có vài ngày cũng tốt, để cho nàng có thể thật sự được có một gia đình là như thế nào, nàng đã cảm thấy thỏa mãn rồi, không tham lam thêm gì nữa, ước muốn của nàng thật ra cũng không nhiều lắm. . . . . .
Mãi đắm chìm trong cảm giác hối tiếc sâu sắc, trước khi Tâm Đồng dần dần chìm vào
giấc mộng đẹp, vẫn không ngừng suy nghĩ chỉ một câu.
“Thật xin lỗi. . . . . . Tôi không phải cố ý đâu. . . . . . Tôi chỉ là rất cô đơn . . . . . .”
Từ trong mộng bừng tỉnh, hai mắt Tâm Đồng mông lung nhìn chằm
chằm vào gian phòng xa lạ, ước chừng giật mình vài giây, mới nhớ tới hiện tại
mình đang ở Đằng gia.
Ngoài cửa sổ sắc trời đã muốn sáng ngời, nhưng không cách
nàolàm cho nội tâm của Tâm Đồng cũng sáng theo.
“Ba ba. . . . . . Mẹ. . . . . .” Tâm Đồng trong miệng thì
thào kêu to .
Nàng thấy một cơn ác mộng, trong mộng cha mẹ đều đã chết, mà
nàng cô đơn một mình bị người ăn hiếp, cho nên mới đổ mồ hôi đầy người, từ
trong mộng bừng tỉnh.
Tâm Đồng thở dài. Cho
dù nơi này cũng không có cha mẹ, nhưng lại có một người anh trai ở bên cạnh
nàng a!
Anh trai — Đằng Lệ tuy rằng thoạt nhìn rất nghiêm túc, nhưng vừa nhìn đã biết hắn không
thuộc mẫu anh trai thân thiết cởi mở luôn biết an ủi người khác, nhưng tối hôm
qua hắn lại chính miệng hứa hẹn sẽ chăm sóc chính . . . . . .
Nghĩ đến đây, ngọn lửa
cảm động lại bắt đầu phát sinh trong lòng nàng.
Không thể phủ nhận một điều, những đường nét lạnh lùng
nghiêm khắc trên gương mặt của Đằng Lệ, thật sự làm cho người ta có chút sợ
hãi. Nếu có một ngày, hắn phát hiện bản thân bị lừa –
Bất an nảy lên trong lòng lần nữa, nhưng Tâm Đồng không dám
tiếp tục nghĩ đến nữa, nói không hối hận chính là gạt người, nhưng chuyện cho tới
bây giờ, nàng đã không còn có đường lui. . . . . .
Dù chỉ là một người anh trai mà nàng đánh cắp được thì sao,
chỉ cần hắn có thể yêu nàng, nàng cũng nhất định có thể có được hạnh phúc!
Lắc đầu, đem những
suy nghĩ bất an cố gắng đuổi ra khỏi đầu, cố lấy dũng khí, Tâm Đồng quyết định
rời giường đi đối mặt với cuộc sống mới của nàng.
Thay một bộ váy đơn giản mộc mạc, sau đó rửa mặt chải đầu,
nàng xuống lầu đi đến cửa phòng ăn, đã thấy Đằng Lệ ngồi sẵn trên bàn ăn bữa
sáng.
Vừa nhìn thấy hắn, toàn bộ dũng khí nàng cố gắng lắm mới có
được bỗng chốc chạy đi đâu mất, Tâm Đồng nhất thời lại cảm thấy tay chân mình
không có một chút sức lực nào, trái tim bắt đầu đập loạn nhịp.
”. . . . . . Chào buổi
sáng.” Ngần ngừ mãi, Tâm Đồng vẫn là không có dũng khí mở miệng gọi hắn là anh
trai, nàng thật sự không phải là một cô gái quen nói dối
”Tối hôm qua ngủ ngon
không?” Đằng Lệ thản nhiên hỏi.
Đầu tiên là lắc đầu, suy nghĩ một chút rồi lại gật gật đầu,
Tâm Đồng có chút khẩn trương, không biết nên trả lời hắn ngủ ngon hay là không
ngon đây?
Nhìn thấy bộ dáng bất an của Tâm Đồng, Đằng Lệ không nói gì,
chỉ là dùng ánh mắt ý bảo nàng ngồi xuống.
Tâm Đồng ngồi xuống, Ái Mạn Đạt lập tức đem bữa sáng đã chuẩn
bị sẵn, ân cần đưa đến trước mặt nàng, xếp từng món ăn ở phía trước nàng.
Nhìn thấy bữa sáng trước mắt, Tâm Đồng không khỏi vui vẻ mỉm
cười.
Trước kia bọn họ ở cô nhi viện, bữa ăn sáng đều là bánh mì
thiện tâm mà các cửa tiệm quyên tặng, loại bánh mì qua đêm, như thế đã là tốt lắm
rồi, có đôi khi không có bánh mì, những người trong cô nhi viện còn không có gì
để ăn.
Đây là lần đầu tiên nàng ăn một bữa sáng phong phú đến như vậy,
chẳng những có bánh mì nướng, thịt lợn xông khói, dăm bông và trứng, còn có nước
cam và café nóng. . . . . .
Tâm Đồng bắt đầu bị bữa ăn sáng thu hút, chăm chú đến mức,
ngay cả Đằng Lệ ở một bên nhìn chằm chằm nàng, nàng cũng đều không để tâm đên.
Đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên, Ái Mạn Đạt đầu
tiên là trả lời điện thoại, sau đó lập tức cung kính đem điện thoại đưa cho Đằng
Lệ.
Nghe đối phương ở đầu
dây bên kia báo cáo nghiệp vụ, trên mặt Đằng Lệ không có một tia biểu tình,
cũng không có nói gì.
”Làm đi, không cần
nương tay.” Cuối cùng hắn nghiêm túc nói một câu như vậy, sau đó liền cắt đứt
điện thoại.
Trong miệng còn đang nhai bánh mì nướng, đã bị câu trả lòi lạnh
lùng của Đằng Lệ làm cho hoảng sợ, suýt chút nữa bánh mì nghẹn ở cổ họng, vì thế
Tâm Đồng xấu hổ uống mấy hớp nước cam cho cổ họng thông suốt.
Đứng tần ngần trước cánh cửa lớn, Tâm Đồng cố lấy dũng khí,
khi chuẩn bị bấm chuông, lại phát hiện bên cạnh hoàn toàn không có chuông điện
hay là bóng dáng chiếc bộ đàm!
Tâm Đồng có chút giật mình, nàng phải kêu cửa n