
m sao tôi biết được? Hiện tại tôi còn hoài nghi không biết em còn thích Cố Thiếu Kiệt nữa không là. . . . . .Hừ "
"Em ——" Lâm Khả Tâm á khẩu , cô cúi đầu , trong lòng cũng tự hỏi câu giống vậy
, cô bây giờ còn thích Cố Ca Ca sao?
Cô xoa xoa lòng ngực của mình , chẳng bao lâu sau cô nhớ đến Cố Thiếu Kiệt nhưng cảm giác này chẳng còn giống như là sự rung động của tình yêu nam nữ nữa , mà điều kinh ngạc hơn chính là từ lâu lắm rồi cô không còn nhớ đến Cố Thiếu Kiệt .
Vì cái gì lại trở nên như vậy? Lâm Khả Tâm tự hỏi chính mình nhưng cũng chưa tìm ra đáp án thì Tư Đồ Viêm không còn bình tĩnh thúc giục nói :" Lâm Khả Tâm
em choáng váng sao? Nhanh nói cho tôi biết đúng hay là không?"
Lâm Khả Tâm ngẩng đầu nhìn anh , cô chậm rãi lắc đầu: " Không , em đã không còn thích anh ấy. . . . . ."
Ngữ khí của cô có chút hoảng hốt , dù sao khi ý thức được điểm đó cô vẫn là người kinh ngạc hơn ai hết , phải biết rằng cô đã từng lặng lẽ thích Cố Thiếu Kiệt trong vòng 9 năm , ban đầu cô còn tưởng dùng cả đời cũng sẽ không bao giờ quên được Cố Thiếu Kiệt , nhưng không ngờ chỉ mất chưa đến 1 tháng tình cảm này liền nhạt phai , 1 tháng đổi lấy 9 năm , thứ tình cảm này liệu có phải là thật?
Tuy rằng biết Lâm Khả Tâm nói thật nhưng Tư Đồ Viêm còn muốn cô dùng hành động để chứng minh " Nếu không phải vậy thì coi như nể mặt tôi liền gọi cho anh ta ngay lập tức."
Tư Đồ Viêm ném điện thoại vào tay Lâm Khả Tâm , nhìn điện thoại cô do dự một chút , rốt cục hạ quyết tâm: " Được , em sẽ gọi."
Lâm Khả Tâm nghĩ muốn thừa lúc cơ hội này cô sẽ chính thức nói từ biệt với Cố Thiếu Kiệt , coi như là một dấu chấm hết cho tình cảm này , không cần tra , cô ấn 11 con số , kia là dãy số điện thoại của Cố Thiếu Kiệt mà cô ghi nhớ trong lòng , mà điều này cũng làm Tư Đồ Viêm chú ý đến .
"Ha Hả , nhớ rõ số điện thoại của đối phương như vậy thì tôi thế nào có thể tin rằng em không còn thích anh ta đây?"
Lâm Khả Tâm liếc nhìn anh một cái , kiên định nói: " Em sẽ chứng minh cho anh xem."
Qua vài giây , điện thoại đã gọi được . "Alo?"
Bên kia truyền đến giọng nói của Cố Thiếu Kiệt , làm cho Lâm Khả Tâm nhất thời xúc động lạ thường .
"Alo , Cố Ca Ca , em là Khả Tâm"
Nghe giọng nói của cô , Cố Thiếu Kiệt bật người biến giọng: " Khả Tâm? Lúc nãy anh có đến ký túc xá tìm em nhưng bạn của em nói em tạm nghỉ học hơn nữa đã một tháng rồi , rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Khả Tâm , tại sao em phải tạm nghĩ học?"
Cố Thiếu Kiệt hỏi một lèo câu hỏi làm cho Lâm Khả Tâm không thể thở được:: " Cố Ca Ca , chuyện này hơi phức tạp , nói chuyện trong điện thoại cũng không thể giải thích rõ được , còn nữa sao tự nhiên đến ký túc xá tìm em làm chi?"
Cố Thiếu Kiệt nghe vậy , liền thở dài " Là hôm nay anh đến nhà của em thì dì Lâm có nói lâu rồi em không về nhà , còn nói em bận rất nhiều việc nên anh muốn xem em bận chuyện gì , nhưng có ai ngờ em đã tạm nghĩ học , hơn nữa chuyện lớn như vậy sao em không nói cho Dì Lâm biết một tiếng?"
Nghe Cố Thiếu Kiệt nhắc đến mẹ Lâm , Lâm Khả Tâm vội vàng nói: " Đúng , mẹ em còn chưa biết chuyện này nhưng Cố Ca Ca em cầu xin anh đừng nói cho mẹ em biết , sức khoẻ của mẹ em không tốt nếu biết chuyện này sẽ sinh bệnh".:
Tuy rằng Cố Thiếu Kiệt biết chuyện này cũng nghiêm trọng không nói cho mẹ Lâm biết cũng không được nhưng nghe đến ngữ khí lo lắng của Lâm Khả Tâm anh không khỏi mềm lòng " Được , anh đáp ứng em nhưng em phải nói thật cho anh biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
"Cố Ca Ca , có một số việc trước em không thể nói cho anh biết , để về sau em sẽ giải thích , hiện tại em chỉ có thể nói em sống rất tốt , anh không cần lo." Lâm Khả Tâm nói vậy chủ ý muốn trấn an Cố Thiếu Kiệt , chứ thật ra trong lòng cô cũng rối mờ rối mịt.:
Nhưng lời nói của cô không những không thể trấn an Cố Thiếu Kiệt mà ngược lại anh còn đề cao giọng nói " Không cần lo lắng cho em? Khả Tâm , chúng ta cùng nhau lớn lên , anh xem em như em gái của mình , như thế nào lại không lo lắng cho em đây? Bây giờ em đang ở đâu? Có phải đang ở cùng một chỗ với Tư Đồ Viêm không?"
Nghe Cố Thiếu Kiệt nói chỉ xem cô như em gái , Lâm Khả Tâm ít nhiều có chút nhẹ nhõm cũng chẳng còn cảm giác lòng dạ đau đớn tan nát như lúc trước , cũng
tốt nếu Cố Ca Ca xem cô là em gái kia chính cô cũng không cần do dự gì nữa ,
đem tình hình thật nói ra là được.
Lâm Khả Tâm thoáng nhìn qua Tư Đồ Viêm , sau đó hít sâu một hơi :" Cố Ca Ca , anh nói đúng , hiện tại em ở cùng một chỗ với Tư Đồ Viêm , hơn nữa anh ấy đang bên cạnh em."
Nghe thấy Lâm Khả Tâm nói vậy , trong lòng Cố Thiếu Kiệt trở nên căng thẳng , vì thế vội vàng hỏi: " Khả Tâm , em. . . . .Không phải là em ở chung nhà với Tư Đồ Viêm chứ?"
"Không chỉ ở chung , thật ra em và anh ấy đã kết hôn luôn rồi." Nói xong câu đó , Lâm Khả Tâm thở phào nhẹ nhõm , nhưng bên điện thoại bên kia Cố Thiếu Kiệt lại cảm thấy ngực đau thắt lại .
" Em nói em và Tư Đồ Viêm đã kết hôn? Sao lại có thể? Em và anh ta bất quá chỉ vừa quen biết vài ngày , Khả Tâm nhất định em đã bị lừa rồi , em hãy nghe anh nói nè. . . . . ."
Cố Thiếu Kiệt định