
ng giường, ôm chặt lấy người Tôn
Hạo Trạch. “Vừa nãy không phải chị ta muốn chia tay sao, anh còn muốn đi tìm chị ta làm gì?”
“Tư Viện?” Hắn xoay người, đôi mắt chăm chú nhìn Mẫn Tư Viện. “Em
đang giả bệnh sao?” (TN: bingo =0= cuối cùng ca cũng nhận ra, cùi bắp
a. Hạo Trạch ca:*lườm*. Thù Nhi: *chui vào mai rùa nấp*)
Ngày hôm qua kiểm tra kết quả không có trở ngại gì, sáng nay hắn lại
nói bác sĩ kiểm tra toàn bộ cũng đều không có vấn đề, nhưng Tư Viện vẫn
là kêu không thoải mái.
Vì sợ Mẫn gia sẽ mất đi đứa con gái duy nhất này, hắn không thể không lưu lại trấn an. Kết quả là Tư Viện lại có thể ở đây giả bệnh?
“Em……” Mẫn Tư Viện biết hắn đi tìm Đường Tiểu Oánh giải thích, nên
mới vì tình thể cấp bách nhảy xuống giường, nhất thời quên là mình đang
giả bệnh.
Tôn Hạo Trạch đẩy nàng ra, nhìn nàng hỏi: “Diệc Vĩ nói em giả bệnh
bởi vì không có dấu vết ngoại thương gì, nhưng là anh không tin, để em
tùy ý lợi dụng tâm lý của anh đối An Viện, tùy ý trêu đùa anh.”
“Em làm thế bởi vì, đó là bởi vì…… Ai bảo anh không để ý em, còn nói
muốn kết hôn với Đường Tiểu Oánh, cho nên em mới…… em mới có thể làm như vậy.” Nàng kéo tay hắn làm nũng: “Hạo Trạch ca, anh đừng tức giận, em
chỉ là vì muốn anh ở bên em thôi.”
“Sao em có thể đùa giỡn người khác như vậy?” Lòng quan tâm của mình như bị giẫm lên, Tôn Hạo Trạch trừng mắt nhìn Mẫn Tư Viện.
“Hạo Trạch ca, em không đùa giỡn anh.” Nhận ra hắn giống như thật sự
tức giận, Mẫn Tư Viện vội giải thích: “Tất cả là do Đường Tiểu Oánh, em
nói cô ta rời khỏi anh, cô ta cư nhiên lại… Đường Tiểu Oánh căn bản là
không xứng với anh, ngay cả tư cách thay anh xách giày cũng không có,
nói trắng ra là muốn làm tổng tài phu nhân. Em tức giận, muốn chứng minh cho cô ta thấy người anh yêu là em chứ không phải Đường Tiểu Oánh.”
Lời của nàng làm cho Tôn Hạo Trạch chấn động, vẻ mặt cứng ngắc. “Em
nói như vậy với cô ấy sao? Nói Tiểu Oánh ngay tư cách xách giầy cũng
không có?” Khó trách lại cảm thấy hôm qua hành động của nha đầu kia có
vẻ kì quái, vừa nãy hắn còn nói nàng miên man suy nghĩ, làm hắn vì nàng
lo lắng…… Khó trách nàng lại đột nhiên nói muốn chia tay, nhất định là
bị những lời này ảnh hưởng, cho rằng bọn họ có khoảng cách phân biệt……
Nghĩ đến nàng dùng tâm tình này nói muốn chia tay, hắn liền đau lòng
không thôi.
“Hạo Trạch ca, bây giờ việc này được chứng minh rồi, người anh yêu là em, không phải cô ta, khẳng định Đường Tiểu Oánh cũng biết cho nên mới
muốn chia tay.” Mẫn Tư Viện gắt gao ôm hắn,“Hạo Trạch ca, tốt nhất là cô ta rời khỏi anh, anh đừng để ý nữa.”
Đầu óc Đường Tiểu Oánh cùng bộ dạng giống nhau đơn thuần, căn bản là
nhìn không ra Mẫn Tư Viện giấu nhiều tâm cơ buộc nàng rời khỏi hắn. Xem
ra hắn sẽ không bao giờ mang theo tâm trạng áy náy đối với Mẫn Tư Viện
nữa, bởi vì kia chính là lòng quan tâm bị giẫm đạp, tức nhất là còn làm
tổn thương người con gái hắn yêu.
Mẫn Tư Viện cũng không quản Tôn Hạo Trạch có phản ứng gì, cứ tự nhiên mà ôm lấy Tôn Hạo Trạch, tiến sát vào trong lòng hắn, không nhận ra
tuấn nhan có điểm lo lắng cùng phẫn nộ. “Hạo Trạch ca, hai ngày nay anh
đối với em thật tốt, anh yên tâm, về sau em sẽ bên cạnh anh.” (TN: bà
này tự kỉ thấy ghét)
“Mẫn Tư Viện, cả đời này, tôi không muốn nhìn thấy cô nữa!” (TN: xong, câu chốt hạ =))
Lời nói lạnh lẽo cơ hồ đóng băng người đối diện, làm Mẫn Tư Viện
ngẩng đầu hoảng hốt, thế này mới phát hiện vẻ mặt tức giận của Tôn Hạo
Trạch, bộ dáng giận giữ làm cho người ta thập phần sợ hãi. Mẫn Tư Viện
ngây dại, chưa từng nhìn thấy hắn như vậy bao giờ.
Tôn Hạo Trạch thô lỗ gỡ tay Mẫn Tư Viện ra.
“Hạo Trạch ca?”
“Về sau chúng ta coi như không quen biết.” Hắn nói xong xoay người rời đi.
“Đừng mà! Hạo Trạch ca, anh không thể đối với em như vậy.” Mẫn Tư
Viện nắm chặt tay Tôn Hạo Trạch, nội tâm dâng lên một cỗ sợ hãi. Sợ nếu
hắn rời đi, từ nay về sau sẽ không bao giờ được gặp lại.
(TN: nói đến câu ‘anh không thể đối với em như vậy’ làm ta lại nhớ
tới 1 chuyện. Lúc ấy ta đang đi trên đường, gặp một đôi đi phía trên,
đứa con gái ngồi sau liên tục đấm thùm thụp vào lưng người yêu, kêu “sao anh lại đối xử với em như thế”. Ta đi sau mà nghe tiếng đấm rõ to luôn. Thằng n.y chịu ko đc dừng xe kêu: “thế bây giờ mày muốn gì” …. =)) đi
sau mà cứ buồn cười. Nói nhảm rồi *cúi đầu* sr mọi người, đọc truyện típ thui )
“Em yêu anh, so với chị em giống nhau đều yêu anh. Nếu anh không để ý tới em, em sẽ chết, em sẽ chết giống chị em.”
“Đó là chuyện của cô, cô làm sao cũng không quan hệ tới tôi, tôi
tuyệt đối sẽ không cảm thấy áy náy.” Hắn lạnh lùng đối mặt với uy hiếp
của Mẫn Tư Viện.
“Hạo Trạch ca, anh làm sao có thể đối xử với em như vậy? Khi chị em
qua đời, không phải anh nói sẽ thay chị ấy yêu thương em sao? Bây giờ
sao anh có thể vô tình như vậy?”
“Từ đầu tôi vẫn giữ lời hứa, nhưng cô lại làm tổn thương người tôi yêu, vì thế từ nay về sau, chúng ta sẽ không gặp lại.”
“Nói cho cùng anh là vì Đường Tiểu Oánh!” Mẫn Tư Viện tức giận vừa
khóc vừa kêu,“Cô ta thì có gì tốt? Hạo Trạch ca, anh nhìn k