
nhìn thấy cấp dưới bị khi dễ nên mới phát huy
chính nghĩa nói hắn là bạn trai mình, lớn tiếng mắng Phương Chính Duy.
Mặc kệ như thế nào, nàng thực cám ơn hắn là được.
Nghĩ đến tư thái mắng Phương Chính Duy
của tổng tài, không hiểu sao nội tâm nàng dâng lên một cỗ vui sướng. Đại khái là vì đối với Phương Chính Duy rất tức giận, có người thay nàng
mắng hắn, làm cho nàng cảm thấy cao hứng. Dựa vào điểm này đủ để nàng
nói với hắn câu cám ơn, bởi vì lúc đầu, nàng còn tưởng rằng tổng tài
đang giễu cợt nàng.
Hiện tại nàng đại khái biết vì sao đồng
sự ở công ty đều đối với tổng tài kính trọng cho dù mỗi ngày đều bị mắng vài câu nhưng đều không có câu oán hận. Bề ngoài thoạt nhìn hung dữ,
lại ác khẩu, nhưng kỳ thật hắn là người ôn nhu.
Lúc này đồ ăn đã được mang hết lên bàn,
mà mỗi lần đưa đồ ăn lại đây, đại thẩm luôn hướng nàng cười, làm cho
nàng xấu hổ không thôi.
“Đến đây, đại thẩm thực quý các ngươi nên khuyến mại một xuất Ngưu Bàng (*) xào với cà rốt.” Đại thẩm béo lại cầm một đĩa Ngưu Bàng đến.“Nghe nói đồ ăn này phụ nữ ăn vào tác dụng dưỡng
nhan, nam nhân ăn thì… ha ha a,‘Cơm rang’ sẽ rất lợi hại.” Lời nói đại
thẩm làm cho khách trong quán tất cả đều nở nụ cười.
Đường Tiểu Oánh cúi đầu chăm chú ăn, nàng đoán mặt mình hẳn là hồng a. Đại thẩm nói chuyện lớn tiếng như vậy có
thể biết mọi người ở đây dùng cái biểu tình gì xem nàng.
Thời điểm đại thẩm bưng đồ ăn lên, thấy
nàng cười như vậy Đường Tiểu Oánh liền thầm nghĩ giờ phút này nàng nên
ăn nhanh chút sau đó rời đi.
Tôn Hạo Trạch nhìn Đường Tiểu Oánh bởi vì thẹn thùng mà cúi đầu hung hang ăn cơm rang, khóe miệng nhếch lên có
chút ôn nhu ngay cả chính hắn đều không có phát hiện.
“Sao chỉ ăn cơm, ăn miếng thịt gà đi.”
Hắn rất thích ăn cơm tại quán nhỏ nhỏ này bởi có thể hưởng thụ hương vị
Đài Loan nồng đậm, hơn nữa chủ quán bình thường đều thực nhiệt tình.
“Tổng tài, ngài không cần gắp hộ……”
“Bỏ.”
“Cái gì?” Đường Tiểu Oánh sửng sốt, khó hiểu nhìn hắn.
“Tôi cũng không phải lão nhân, sao lại kêu ngài, phiền chết, bỏ đi.”
“Nhưng là…… Tôi đã biết!” Nàng vốn muốn
nói hắn là sếp, nên xưng hô như vậy, nhưng thấy khuôn mặt anh tuấn
nghiêm lại, nàng đành gật đầu.
“Cái tên Phương Chính Duy kia là bạn trai trước của cô sao?”
“…… Ân.”
“Cô còn yêu hắn sao?”
Vấn đề này thiếu chút nữa làm cho nàng
nghẹn. Tuy rằng không biết vì sao tổng tài hỏi cái này, nhưng nàng cẩn
thận suy nghĩ mới trả lời,“Tôi nghĩ chắc là không!”
“Có là có mà không là không, làm chi mà
trả lời ấp úng.” Tôn Hạo Trạch không biết chính mình tức giận cái
gì.“Cái loại nam nhân này, cô tốt nhất lập tức quên hắn đi.”
“Ừm.” Này cũng là mệnh lệnh sao? Ngữ khí thật hung dữ nha.
Tùy tiện bị hắn nạt, nhưng mà ngoài ý
muốn là nàng phát hiện mình thế nhưng không sợ hãi giống lúc trước. Có
lẽ là bởi vì biết hắn kỳ thật là boss tốt bụng quan tâm cấp dưới. Cái
gọi là mặt ác tâm thiện đại khái chính là chỉ người như tổng tài.
Hắn không chỉ giúp nàng giải vây, thay
nàng mắng tên người yêu bạc bẽo, lúc nãy còn cho mọi người đi về trước
nghỉ ngơi, chẳng lẽ hắn không mệt sao? Tuy rằng hắn thoải mái nói thu
thập này nọ không mất bao nhiêu thời gian, nhưng là nếu không phải nàng ở đó khẳng định một mình hắn một giờ mới có thể làm xong.
Nhớ tới chính mình lúc trước rất sợ hắn,
nàng không khỏi cảm thấy buồn cười, người trước mắt này rõ ràng là người tốt, có cái gì phải sợ?
Tôn Hạo Trạch nhìn nàng cười ngây ngốc, nói nhỏ một câu,“ Cười cái gì, ăn!”
Còn chưa thấy rõ ràng hắn gắp cái gì, thức ăn đã bị nhét vào miệng, cắn vài cái, nguyên lai là cá.
Không khí lúc này không xấu hổ như vừa
nãy mà là thoải mái trừ bỏ đại thẩm béo ngẫu nhiên đi qua nói nàng cái
vài câu, tỷ như “Buổi tối ta cũng muốn bảo lão nhân gia nhà ta đút ta ăn cơm, không làm lão nương đêm nay sẽ không cho hắn ăn cơm.” Câu nói tiếu lâm này lại chọc mọi người cười vang. Lần sau, nàng nhất định sẽ không
đến nơi này ăn cơm.
Buổi chiều thứ Năm khi tan tầm, mọi người tâm tình phi thường khoái trá, bởi vì ngày mai sẽ đến suối nước nóng ba ngày.
“Lần này toàn thể nhân viên đều đi, ngày
mai buổi sáng chín giờ tập hợp trước cổng công ty, ai đến muộn hoặc nhất thời có việc thì gọi điện thông báo trước nha. Bằng không xe sẽ không
đợi đâu.” Thư ký Tổng giám đốc Cao Tư Quân nói xong, sau đó cầm danh
sách phòng ở đưa A Tuấn đi an bài.
Đường Tiểu Oánh đối với lời của nàng cảm thấy hoang mang,“Cao thư ký, chị nói toàn thể nhân viên đều đi, tổng tài không đi sao?”
Cao Tư Quân cười cười,“Đó là bởi vì tổng
tài rất ít đi du lịch cùng chúng ta, nên mỗi khi đi chơi đều có thói
quen không tính sếp.”
“Vì sao anh ấy không đi?”
“Này chị cũng không biết, chuyện cá nhân của sếp mọi người biết không nhiều lắm.”
Cao Tư Quân lắc đầu.“Bất quá có thể khẳng định là lần này lại có người phải thất vọng.”
“Ai?”
“Tiểu Oánh, chờ đến khách sạn em sẽ biết.” La Duẫn Hàm cười thần bí.
“Yêu chi lữ, không gặp được người yêu, đương nhiên sẽthất vọng.” Một đồng nghiệp nữ nói.
Nàng càng thêm không hiểu ra sao,“Yêu chi lữ?”
“Em mới tới nên