
ra bên ngoài, hắn
rốt cuộc có biết hay không số tiền ấy đặt lên bàn có thể chất cao a, bất quá, người này hẳn là không biết, bởi vì với hắn mà nói, đây chỉ là
đồng xu thôi.
“Không được!” Tôn Hạo Trạch kiên quyết trả lời.
“Không lo lắng?”
“Không lo lắng.”
Ai, đành thất thoát một trăm vạn Mĩ kim
a! Nhưng người nào đó vẫn là không nghĩ buông tha, bởi vì hắn nghĩ đau
lòng đến chết.“Hạo Trạch, đối với ngươi mà nói, một trăm vạn Mĩ kim tuy
rằng chỉ bằng đồng xu, nhưng đối Điển Á mà nói lại là món tiền rất lớn,
cho nên ngươi nên nghĩ một chút .”
Tôn Hạo Trạch cười lạnh,“Như ngươi nói, đấy hẳn chỉ bằng đồng xu?”
Hắn không phải hay nói giỡn, một trăm vạn Mĩ kim đối với hắn chỉ đến thế, Diệc Vĩ nói không sai. (TN: ước gì mình có lão công như vầy…~,~)
Người này đi theo thời đại mà bắt đầu đầu tư, về phần hạng mục thôi, như lời hắn nói, chỉ cần có thể kiếm tiền
hắn đều có hứng thú. Bởi vậy tuy nghề chính là kinh doanh công ty áo
cưới, nhưng nghề phụ hắn đầu tư làm lớn hơn nữa. Phàm là sản xuất ô tô,
ngành hàng không, còn có khách sạn, công ty bách hóa, rực rỡ muôn màu,
hơn nữa mỗi hạng đầu tư đều kiếm ra tiền.
Nói thực ra, tài sản của bạn tốt có bao
nhiêu, hắn không rõ ràng lắm, bất quá sáu năm trước hắn thoải mái xuất
ra hai triệu để thành lập Điển Á. Chỉ biết bản thân hắn khẳng định có
không ít, một trăm vạn Mĩ kim với hắn mà nói, tuyệt đối chẳng là gì.
Tuy rằng bị nói móc, nhưng Tề Diệc Vĩ vẫn tiếp tục giả ngu.“Với ta mà nói, đồng xu cũng là tiền, vĩnh viễn đều là đồng tiền lớn.”
Tôn Hạo Trạch trừng mắt liếc hắn một cái,“ Quên đi, ta nghĩ ngươi nên sửa thành họ Tiền.”
“Ta cũng nghĩ như vậy, nếu không phải sợ
bị lão ba cùng Tề gia liệt tổ liệt tông mắng bất hiếu, ta đã sớm thành
họ ‘Tiền’ đâu, ha ha ha.” Tề Diệc Vĩ sang sảng cười.
Tôn Hạo Trạch thật sự là bị bạn tốt đả
bại. Hai người nói chuyện không để ý ngày sắp tàn, Tề Diệc Vĩ không khỏi có chút sầu não.“Ngươi về nước Mỹ, ta nhất định sẽ rất nhớ ngươi.”
“Ta thấy ngươi là khổ sở vì ta không thể lại thay ngươi kiếm cái gọi là đồng tiền lớn đi.”
“Chán ghét, ngươi làm chi nói toẹt a.” Hắn rất nhanh thu lại cảm xúc, nói giỡn thay thế sầu não.
Hắn so với bất luận kẻ nào đều biết rõ
bạn tốt như thế nào sống qua sáu năm nay. Chỉ có thể nói, hết thảy đều
là tạo hóa trêu người, Hạo Trạch nên trở vị trí của về hắn, sống một
cuộc sống mới.
“Ta nghĩ Tôn bá phụ cùng Tôn bá mẫu bọn
họ chắc hẳn rất cao hứng vì rốt cục ngươi phải đi về, đương nhiên, còn
có vị hôn thê của ngươi, ta nhớ hình như gọi là Mẫn Mẫn a.”
“Mẫn Mẫn? Vị hôn thê?” Tôn Hạo Trạch dừng lại.
“Không thể nào, ngươi đã quên chính mình có vị hôn thê?”
Tôn Hạo Trạch cười mỉa, hắn thật là đã
quên, bởi vì từ đầu tới đuôi hắn đều không có tham dự sự kiện kia.“Ta
nghĩ ta trở về việc đầu tiên muốn xử lý chính là chuyện vị hôn thê này.”
Cư nhiên muốn đem vị hôn thê trở thành sự kiện xử lý, xem ra hắn thật đúng là không thích vị hôn thê kia. Cũng
đúng, đột nhiên lòi ra cái vị hôn thê, đổi lại là mình cũng sẽ đem đối
phương trở thành “Sự việc” cần xử lý, bất quá lý do đầu tiên là nàng bộ
dạng thật sự không được tốt lắm. (TN: nói như anh thì em vĩnh viễn ko có ai yêu rồi T^T oa hu hu) Xem ra miếu nhỏ không lưu được đại phật.
Hiếm khi thấy Tề Diệc Vĩ lộ ra vẻ mặt
nghiêm túc, ngữ khí cũng khác: “Hạo Trạch, hy vọng sau khi ngươi trở về
nước Mỹ, có thể có cuộc sống tốt đẹp, đương nhiên phải biết hưởng thụ
nhân sinh, biết không?”
Cảm động chỉ có một lúc, Tôn Hạo Trạch chậc thanh,“Câu sau miễn đi”
Hơn bảy giờ tối, tại tầng ba của một
khách sạn cao cấp, nhân viên công ty áo cưới quốc tế Điển Á đã ở trong
này làm việc vài ngày. Hôn lễ xa hoa cuối cùng đại công cáo thành.
(thành công tốt đẹp)
“Thật tốt quá, cuối cùng cũng xong.”
“Thật sự là mệt chết mà, ta hiện tại muốn về sớm một chút nghỉ ngơi.” Liên tục lamg việc nhiều tuần lễ, vài nhân
viên nữ hoàn toàn suy sụp, bao gồm Đường Tiểu Oánh.
Oánh.
“Tổng tài nói chúng ta làm xong là có thể trực tiếp đi về trước, Tiểu Oánh, muốn về cùng không?” La Duẫn Hàm tay
xách túi da nói, đây là quà A Tuấn vừa mới tặng, hắn cũng muốn nàng đi
về trước nghỉ ngơi, không cần chờ hắn.
“Em còn xem tổng tài có gì phân phó, biết đâu anh ấy còn việc gì đó cần em làm.”
“Phải không?”
“Không sao, mọi người về trước đi.”
La Duẫn Hàm nhìn về bạn trai đang chuyển
đồ ở vũ đài phía trước, nam nhân trời sinh thể lực tốt nên làm việc
nặng, mà nữ nhân thì làm công việc trang trí.“ Bọn họ bên kia hẳn là
cũng sắp xong.”
“Em nghĩ tổng tài muốn em thu don đồ này nọ, thật sự không có gì, mọi người đi trước đi.”
“Vậy được rồi, thật sự quá mệt mỏi, chúng ta đi trước, em cũng không nên ôm nhiều việc, dành thời gian nghỉ ngơi nha.”
“Hảo.”
Sau khi mấy nữ đồng nghiệp rời đi,
Đường Tiểu Oánh cũng không có đi qua quấy rầy tổng tài, thời điểm hắn
làm việc ghét nhất bị người làm phiền, bởi vậy nàng ra ghế dựa ngồi, chờ tổng tài cần việc gì thì giúp.
Nàng nhìn tổng tài cùng đồng nghiệp nói
chuyện, sau đó cảm thấy mí mắt nặng dần. Không biết qua bao lâu, đến