
ng miệng hắn.
Thời gian có vài giây cô căn bản không thể phản ứng , chỉ cảm thấy lời lẽ của hắn đang thăm dò , đương nhiên cô ý thức được hơi thở của hắn , cô bắt đầu giãy dụa.
Hắn hôn cô mang theo sự trừng phạt , tức giận , còn một lý do nữa hắn không thể lý giải được .Vì vậy khi cô bắt đầu phản ứng , hắn buông cô ra.
Hai người căm tức lẫn nhau , hô hấp trầm trọng dồn dập , trong ngực rất nhanh phập phồng , cô trực giát giơ tay lên nghĩ muốn tát thêm lần nữa , nhưng lý trí không nghe theo sự sai khiến của cô.
Cô không thể nhịn được nữa , nói tiếng Anh với lái xe :” Stop!”. Xe chưa kịp dừng , cô liền mở cửa xe muốn xuống.
” Liên Ân.” Nhiếp Tĩnh Viễn nhanh tay bắt lấy cô.
” Không được đụng vào tôi.” Cô kêu hắn bỏ tay ra , chạy ra phía taxi.
Nhiếp Tĩnh Viễn vội vàng đặt tiền ở trên xe , xuống xe theo , Giang Liên Ân chạy trốn rất nhanh , còn hắn thì ở phía sau đuổi theo cô.
Tâm ý cô hoảng loạn , một chiếc xe trước mặt cô nhanh chóng sắp xếp gọn gàng , tim đập như sấm , người lái mắng to bằng Tiếng Anh.
Cô lại đi phía đường phía trước , bị một bàn tay to chặn lại , cả người nhào vào lồng ngực của hắn.
” Em không muốn sống nữa có phải không?” Hắn nhìn nàng rống to.
Mặt khác cô không nghe thấy âm thanh , chỉ nghe thấy tiếng hắn gầm rú cùng tim mình đang dồn dập đập.
” Cút ngay !” Cô quát hắn , xoay người muốn chạy trốn.
Nhiếp Tĩnh Viễn bắt lấy Giang Liên Ân , đem nhấc bổng cô lên , hắn không thể cho cô chạy loạn ở đường , như vậy rất nguy hiểm.!
” Anh đang làm cái gì đấy ! Bỏ tôi ra.!!” Cô lớn tiếng quát to.
” Em bình tĩnh không được sao?”.
” Tôi rất bình tĩnh.” Lời nói vừa ra khỏi miệng , nàng mới phát hiện mình vẫn như cũ , chỉ dùng để rống lên.
Cô bắt đầu điều chỉnh hô hấp , làm cho mình tỉnh táo lại , cáu giận cũng không thể giải quyết vấn đề.
Đi bộ trở về , hắn mới buông cô xuống , ngón tay vẫn như cũ gắt gao bám chặt cánh t của cô , để ngừa cô lại chạy tán loạn ( Viễn đáng yêu quá )
Hai tròng mắt của cô loé hừng hực lửa :” Tôi từ chức ! Tôi không muốn hợp tác với anh.”
Hắn đối với lời nói của cô mắt điếc tai ngơ :” Đây có phải là em không ? Vì một con trai đã mất mà không cần tính mạng.”
Trong lời nói của hắn làm cho cô nắm chặt tay :” Đây là việc của tôi , bỏ tay ra !”
‘” Tôi vì cái gì mà cầm lấy tay em , em nghĩ rằng tôi và em đều muốn sao?”. Hắn tức giận hỏi :” Tôi cũng muốn buông ra , nhưng tôi không thể , em nghĩ rằng tôi và em quen biết nhau hơn một tháng , muốn buông là dễ dàng buông sao?”
Hắn nói làm cho cô khiếp sợ.
” Em căn bản không lại mẫu người tôi thích . Hơn nữa từ trước tới nay nguyên tắc của tôi công tư rõ ràng , em nghĩ tôi là người gì , kẻ chuyên môn làm phiền thư ký sao?” Hắn lớn tiếng nói :” Em nghĩ rằng tôi và em không nghĩ buông em ra sao?”
Cô cứng ngắc người nhìn hắn , theo nhận định của cô hắn là người có tâm ý dục vọng , chưa từng nghĩ đến hắn có lúc phản kháng.
” Em nói đúng , tôi không muốn nhận lời cự tuyệt , nhưng em cũng chỉ nói đúng một nửa , tôi không có biện pháp nhận chính em là người cự tuyệt tôi.” Con ngươi hắn đen bén lửa.
Cô vẫn một câu không thể nói được.
” Nếu em vì hắn từ bỏ cả đời , tôi không có tư cách gì để nói , tôi chỉ hy vọng em cho tôi một cơ hội , mạo hiểm một chút.” Hắn buông cánh tay của cô .” Lời tôi muốn nói chính là câu này , nghĩ lại , tôi không thể quyết định thay em , nhưng nếu em muốn có tương lai không có một tia chờ mong, không có một tia vui mừng , cho tôi một cơ hội cũng không có tổn thất gì?”
Cho tôi một cơ hội cũng không có tổn thất gì ?-
Những lời nói không ngừng vẫn quanh quẩn trong đầu Giang Liên ân , khi đi ăn tối với Cát Lôi , cô vẫn bị những lời này quấy nhiễu.
” Làm sao vậy , có chuyện gì phức tạp sao?”
Giang Liên Ân lấy lại tinh thần , vẻ mặt thân thiết với Cát Lôi lắc đầu :” Không có , xin lỗi , buổi tối hôm nay tôi lại nghĩ vớ vẩn.”
Cát Lôi cười nham nhở :” Không sao , thoải mái là tốt.”
Giang Liên Ân lấy lại vẻ tươi cười , nhận thức Cát Lôi tới nay hắn vẫn rất hoà thuận và dịu dàng , ở cùng hắn thật yên tâm , không giống ở chung với Nhiếp Tĩnh Viễn kia , cảm giác bị gò bó.
A~ …. Tại sao lại nghĩ đến hắn ?
” Có chuyện gì mà khiến cô phải khổ sở thế ?” Cát Lôi cười hỏi.
Cô lắc đầu , không có thói quen cùng người khác thảo luận việc tư :” Không có gì.”
” Chuyện đi công tác.?”
Cô lắc đầu.
” Thì ra là tình cảm!” Hắn lập tức nói :” Đừng hiểu lầm , tôi không phải là người chuyên xen vào chuyện riêng của người khác , chính là quen biết cô vài năm , dù cô có như thế nào , tôi đều có thể nhận thấy sự khác biệt , có chuyện khiến cô phiền lòng.”
” Đương nhiên là tôi có chuyện phiền lòng.” Cô cười :” Nhưng. …….”
” Nhưng khi nói hết ra , phiền muộn cũng sẽ hết.” Hắn cười nói.
” Quả thật không có gì , chỉ là một người ….. làm cho ta có điểm tâm phiền ý loạn.”
” Đây là chuyện tốt.” Cát Lôi thật sự nói.
Giang Liên Ân khó hiểu nhìn hắn.
” Cô thả lỏng người một chút , bàn luận về tình yêu và vân vân , đừng cho là tôi không nhìn ra nhưng vẫn muốn cô tự nói.”
Cô kin