
quản lí
sao?
Buồn bực trở lại quầy, càng nghĩ càng cảm thấy nổi giận.
Tiếp tân tiểu thư? Cũng bất quá chính là tiếp nhận nghe điện thoại,
bán rẻ tiếng cười, đồng thời làm mấy công việc lặt vặt mà thôi, một chút địa vị cũng không có, cô muốn từ chức!
Oán hận bất mãn chất chứa hồi lâu đồng thời “cái kia đến”, tâm hoả giống như gợn sóng không ngừng phun lên.
“Chị Tất, vừa rồi Lâm tiểu thư hỏi bên ngoài đã quét dọn tốt chưa?”
Vì cái gì tất cả việc dọn dẹp bên ngoài cũng muốn giao cho cô xử lý?
“Chị Tất, chị có khỏe không?”
“Không có việc gì.” Khóe miệng cô co rúm một chút, nhìn thấy cô bé
thực tập thần sắc lo lắng, “Chỉ là có chỗ không thoải mái, chị đi vào
toilet một chút là tốt rồi.” Làm cho cô con người toàn vẹn này thở một
hơi.
Tất Ngọc Nhi bước nhanh đi đến chỗ rẽ đằng sau thang lầu, sau đó ôm
bụng ngồi ở trên cầu thang, ngày đầu tiên ── mất máu nhiều! Cô cảm giác
mình cũng sắp chống đỡ không nổi nữa.
Cô lấy điện thoại di động ra, gẩy dãy số quá quen thuộc. “Học trưởng Tiểu Thành ──” kéo dài âm cuối, chuẩn bị thổ lộ hết ủy khuất đầy bụng
của cô.
“Làm sao vậy?” thanh âm ôn hoà hiền hậu ngọt ngào, mang theo ma lực an ủi lòng người ở chỗ khác truyền đến.
“Đồng nghiệp em đều khi dễ em.” Cô mở miệng, ngữ khí ai oán.
“Khi dễ em?” Ôn Luật Thành thả công văn ở trên tay xuống, người này
là học muội bảo bối chỉ cần gặp chuyện không vui, sẽ gọi điện thoại
hướng anh tố khổ, mà anh cũng có thói quen lắng nghe cộng thêm an ủi.
“Bọn họ không muốn làm việc vặt vãnh tất cả đều đem quăng cho em, em lại không thể cự tuyệt; em lại có ‘đại di mụ’ lại đây báo danh, thân
thể không thoải mái, cả người thật là khổ sở.” Cô dẹt miệng, càng nói
lòng càng chua xót, “Còn có nha! Thủ trưởng đầu heo thật sự rất chán
ghét, cả ngày bày ra mặt thối, còn phê bình em trang điểm quá đậm, thái
độ của anh ta thật sự rất ghét!” Chuyện này làm cho cô tức giận suốt hai ngày.
“Anh nghĩ hay là em trở lại Tân Trúc đi, cha mẹ em không phải cũng
một mực muốn em trở về sao?” Cô một tiểu nữ sinh thuê phòng ở bên ngoài, anh cũng không yên tâm.
“Không cần, em muốn ở chỗ này.” Học trưởng Tiểu Thành ở Đài Bắc phát triển sự nghiệp, cô cũng muốn ở lại Đài Bắc để hỗ trợ lẫn nhau.
“Thực không hiểu nổi em kiên trì ở đây làm gì?” Anh cười khẽ một
tiếng, “Vậy em cố gắng lên, không thoải mái thì xin nghỉ a! Không cần
phải quá sức.”
“Ừ, Học trưởng Tiểu Thành, anh còn bận việc của anh, em không ầm ỹ
anh nữa.” Chấm dứt trò chuyện, cảm giác tâm tình đã tốt hơn nhiều, Học
trưởng Tiểu Thành vẫn luôn là trụ cột tinh thần của cô, nghe qua thanh
âm của anh, cô hiện tại có khí lực trở về tiếp tục phấn đấu.
Vuốt bụng đứng dậy, chuyển qua chỗ rẽ, thấy người con trai đứng ở
bên cạnh cửa sổ hút thuốc, lập tức phía trên tâm trí hiện lên mấy đạo
sấm rền, sắc mặt trở nên trắng bệch.”Khúc…… Khúc quản lí!” Xong rồi! Lời nói vừa rồi anh ta không phải đều nghe thấy được chứ?
Nhìn anh ta thần thái bình tĩnh không có nổi giận, hẳn là không nghe thấy cái gì, cô âm thầm may mắn, dù sao công tác chưa tới nửa năm, cô
còn không muốn vì vậy mà cuốn gói đi.
“Tôi đi trước.” Rất nhanh đi qua, lần này hữu kinh vô hiểm, khá tốt.
“Công ty có thể mời người giảng giải vấn đề về sinh lý.” Anh chậm
rãi mở miệng, cũng không nghĩ là nhìn đến thân thể tiếp tân tiểu thư rõ
ràng cứng đờ.
Thảm thảm thảm thảm thảm……
Anh ta đã nghe được rồi……
Cô phảng phất đã nhìn thấy thời gian trong tương lai chính mình bị
thống khổ, nội tâm bi thảm không ngừng thở dài, Tất Ngọc Nhi miễn cưỡng
trấn định quay đầu lại, vô cùng cố gắng giữ vững hình tượng chuyên
nghiệp bình thường, “Tôi đã tốt hơn nhiều rồi, cám ơn Khúc quản lí quan
tâm.”
Cùng ngữ khí phàn nàn vừa rồi tại trong điện thoại hướng về Học trưởng Tiểu Thành, căn bản chính là như có hai người.
“Có thời gian phê bình, không bằng đem công việc làm tốt.” Nhìn xem
cô bộ dáng bối rối cố giữ vững trấn định, lại làm cho trong đôi mắt anh
từ trước đến nay lãnh đạm nổi lên một tia vui vẻ khó có thể phát giác.
“Cám ơn quản lí chỉ giáo, lần sau tôi sẽ cải thiện.” Cô từ nay về
sau nhất định sẽ chú ý bên cạnh có người hay không, mới không xui xẻo
như vậy bị thủ trưởng túm gáy.
Đây là nhân sinh a…… A a……
—
Tất Ngọc Nhi vô tình nhìn chính mình trong kính, vỗ vỗ gương mặt của mình.
Theo như đồn đãi chứng lười làm việc không may phát tác ở trên người cô, làm cho cô chính là đều vô lực, chỉ cảm thấy thời gian từng ngày
của mình như trống rỗng, nếu cô lại sa sút tinh thần như thế, Học trưởng Tiểu Thành nhất định sẽ cách xa cô.
Vì Học trưởng Tiểu Thành, vì vậy, cô phải tỉnh lại!
Thay mình động viên tinh thần xong, đưa con mắt nhìn về phía đồng hồ, cô hít sâu một hơi, chuẩn bị lên chiến trường.
Ngón tay kéo khóe miệng của mình, đối với đồng nghiệp đang đi mỉm cười lại mỉm cười ──
“Trần tiên sinh, sớm a!” Gật đầu, mỉm cười.
“Ngô tiểu thư, sớm.” Gật đầu, mỉm cười.
“Hà tiểu thư, sớm.” Gật đầu, mỉm cười.
“Tất tiểu thư.” Hà tiểu thư dừng bước lại, đẩy kính đen, đáy mắt tản ra thấy rõ không có ý tốt.
“Có chuyện gì không?” Tấ