XtGem Forum catalog
Ai Bảo Chỉ Hoàng Tử Mới Là "chân Mệnh Thiên Tử"

Ai Bảo Chỉ Hoàng Tử Mới Là "chân Mệnh Thiên Tử"

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325574

Bình chọn: 8.00/10/557 lượt.

hìn Tú Nhi nước mắt lưng tròng vội vàng rời đi, Dư phi vẫn chưa hết

tức, càu nhàu trong miệng: "Thấy cái mặt nó là thấy khó chịu!"

Cung cấm đêm thu chìm trong yên tĩnh. Ánh trăng như sợi như tơ, như

mộng như ảo rót xuống, vương vãi trên mặt đất, trên cành lá và trên nóc

mỗi cung điện. Đám côn trùng ẩn trong các góc nhà, bên chân tường rả

rích hòa tấu dạ khúc, càng làm tăng thêm cái tĩnh lặng của đêm khuya.

Tú Nhi chạy đến một hành lang vắng, dựa người vào cột khẽ nức nở. Đây là một thiếu nữ mới 16 tuổi với làn da trắng mịn mềm mại, đôi mắt to

tròn đen lay láy và cánh mũi nhỏ nhắn xinh xẻo hơi hếch lên trên; tuy bị giày vò, hành hạ nhiều không kể xiết song vẫn không cách nào che lấp

được dung mạo yêu kiều của Tú Nhi. Tiếc thay trong đôi mắt to tròn ấy

lại lộ ra vẻ bi thương, hoàn toàn không thấy dấu vết của niềm vui sướng, sự hồn nhiên mà những thiếu nữ ở lứa tuổi này vẫn có. Đang khóc, chợt

thấy có ai đó vỗ nhẹ vào vai mình một cái khiến Tú Nhi giật thót mình,

vội vàng lau nước mắt, quay đầu lại: "A, ra là Kỳ Thư tỷ tỷ!"

"Có phải tỷ làm muội giật mình?" Kỳ Thư ân cần hỏi. Kỳ Thư là một

cung nữ có khuôn mặt trái xoan, thân hình nhỏ nhắn, thường ngày vốn ít

nói, quen Tú Nhi cũng chưa được bao lâu; lúc này, nhìn thấy một bên má

Tú Nhi sưng đỏ lên, hơi cau mày hỏi: "Muội sao thế? Lại bị chủ nhân đánh phải không?"

Tú Nhi không nói, chỉ lặng lẽ rơi nước mắt.

Kỳ Thư lau nước mắt cho Tú Nhi, thở dài: "Ai, nô tài như chúng ta đều cái phận này cả!"

"Tỷ định đi đâu vậy?" Tú Nhi khẽ hỏi.

"Đi hầu hạ chủ nhân mới."

Tú Nhi không khỏi thắc mắc: "Chủ nhân mới?"

"Chính là vị cô nương từ trên trời rơi xuống ấy."

"À!" Tú Nhi gật đầu rồi lại nói một cách lo lắng: "Muội nghe nói cô

nương đó vô cùng thiếu gia giáo, chủ nhân như thế hẳn là khó hầu hạ

lắm!"

Kỳ Thư khẽ thở dài một tiếng: "Biết làm sao được, có khó hầu hạ đến

đâu thì vẫn cứ phải hầu! Cô ta cùng hoàng thượng dùng bữa xong sẽ về

ngay. Thôi, không nói với muội nữa, tỷ phải qua bên đó đây, đến muộn là

hỏng!"

"Thế thì tỷ đi nhanh đi!" Tú Nhi rất muốn chuyện trò với Kỳ Thư thêm

lúc nữa nhưng cô cũng biết nếu Kỳ Thư đến muộn thì hậu quả thật khôn

lường.

Kỳ Thư mới đi được vài bước lại quay đầu lại dặn dò: "Muội nên thận

trọng chút, nếu tránh được thì cứ tránh xa Dư phi ra! Bà ta không nhìn

thấy muội tự nhiên sẽ không có chỗ trút giận nữa."

Tú Nhi nghe xong, cúi mặt xuống: "Tú Nhi mệnh khổ!"

"Phận nô tài, có ai là không khổ! Tỷ cũng không biết số phận mình sau này rồi sẽ ra sao nữa là!" Kỳ Thư cũng vô cùng hoang mang với tương lai của chính mình.

Hiện tại năm khu nhà phía đông tây không còn mấy a ca, cách cách ở

cho nên nơi đó không khỏi có phần vắng vẻ, lạnh lẽo, tăm tối một vùng.

Nhưng ở khu phía tây có một cung điện vẫn còn sáng đèn – đó là nơi ở của Uyển Nhi.

Uyển Nhi chính là thiên tiên mỹ nữ mà Dư phi nhắc đến. Tuy không phải con đẻ nhưng có thể coi là có cùng huyết thống với Khang Hy. A mã của

Uyển Nhi hai năm trước tử trận trong cuộc chiến đánh đuổi Chuẩn Cát Nhĩ

xâm phạm Tây Tạng; ngạch nương, sau khi nhận được hung tin, không bao

lâu cũng vì đau khổ mà qua đời. Ngạch nương Uyển Nhi là con gái của em

trai họ Khang Hy, tính ra thì Uyển Nhi cũng thuộc hàng cháu Khang Hy,

thấy thân thế Uyển Nhi đáng thương như vậy bèn vời vào cung.

Lúc này, cung nữ thân cận của Uyển Nhi đang hầu chủ nhân gỡ bỏ trang

sức. Khuôn mặt Tiểu Thảo có thể coi là đoan trang, ít nhiều cũng có vài

phần nhan sắc. Đám tiểu thái giám, thậm chí cả đám thị vệ, đều thích bắt chuyện với cô.

Đang hầu, chợt nghe Uyển Nhi dịu giọng hỏi: "Tiểu Thảo, nghe nói, hôm nay từ trên trời rơi xuống một thiếu nữ, thật có chuyện này?"

"Bẩm cách cách, đúng là có chuyện như vậy, giờ này e hoàng thượng đang dùng cơm cùng cô ta."

"Thế cô ấy cũng sẽ ở đây ư?"

"Không sai, khu nhà phía đông, chỗ trước đây tứ gia từng ở."

"Vậy à, bao giờ rảnh, chúng ta cùng qua thăm cô ấy!"

Tiểu Thảo vội khuyên ngăn: "Cách cách đừng đi!"

"Vì sao?" Uyển Nhi ngạc nhiên, quay đầu lại hỏi.

"Cô ta chỉ là một tiểu nha đầu, vô giáo dục, thiếu phép tắc."

Uyển Nhi tỏ vẻ không tin: "Nếu không nho nhã hiền thục, vô phép vô tắc thì sao hoàng thượng lại thích cô ta chứ?"

"Điều này phải đi hỏi hoàng thượng! Hơn nữa, cách cách thân phận cao

quý, ngạch nương lại mang họ Ái Tân Giác La, đến thăm cô ta, hứ, không

phải tự hạ thấp thân phận mình hay sao?!" Tiểu Thảo làm ra vẻ khinh

khỉnh, "Huống hồ cô ta nói chuyện với Ung vương gia, hết gào lại quát;

với Na Lan thống lĩnh lại càng vô phép, mở miệng "ê", ngậm miệng cũng

"ê". May cho cô ta là Na Lan thống lĩnh tốt tính, không thèm để bụng.

Đúng rồi, lúc được hoàng thượng ban thức ăn, cô ta ăn uống như kẻ sắp

chết đói ấy, còn dùng tay bốc nữa chứ!"

"Không phải chứ?! Nếu thật như vậy thì sao hoàng thượng còn chịu đựng được. Các ngươi cũng thật là, nghe gió cứ cho là mưa, chuyện này đồn

qua đồn lại còn thật được bao nhiêu!"

"Cách cách, nô tì nói thật đấy, không khoa trang chút nào!"

"Ta vẫn không tin, đợi hôm nào gặp rồi, nhìn tận mắt mới công nhận