
vừa gật đầu, Tiểu Trúc Tử và Tiểu Lam Tử liền lớn tiếng oản tù tì. Đại Hổ, Nhị Hổ mới đầu ngồi nhìn, sau cũng không kìm được tham gia
vào.
"Thế này mới phải, tự do thoải mái."
Được Tâm Di khuyến khích, bọn họ càng chơi càng hăng, Tâm Di ngồi bên cạnh rót rượu cho người thua, gắp thức ăn cho người thắng, cả bọn chơi
đùa, nói cười ầm ĩ. Khách ăn xung quanh thấy bọn họ ồn ào vậy, thì thào
bàn tán không ngớt.
Na Lan Đức Duật cũng không bỏ qua mọi diễn biến bên bàn Tâm Di, ánh
mắt quét từ mặt xuống chân cô: "Cô ấy không bó chân, chắc không phải
người Hán, không biết là con cái nhà ai? Lần đầu gặp cô gái thế này,
không những ngồi chung bàn với kẻ hầu người hạ còn rót rượu, gắp thức ăn cho họ, chẳng ngần ngại gì cả."
Bàn cạnh đó ngồi bốn, năm tên công tử nhà giàu, bọn chúng đưa mắt nhìn nhau, đồng loạt rời chỗ, bước đến bên bàn Tâm Di.
Tên đứng giữa có vẻ như đầu lĩnh nói: "Náo nhiệt nhỉ! Huynh đệ bọn tôi cũng muốn góp vui, không biết các vị có hoan nghênh?"
Tâm Di chỉ lo gắp thức ăn, chẳng thèm ngẩng đầu lên nhìn, lạnh lùng quẳng cho bọn chúng một câu: "Không hoan nghênh."
"Chao, tiểu nha đầu không nể mặt kìa!"
Tên đứng cạnh bộ dạng như tay sai nói: "Biết bọn ta là ai không?"
Tâm Di liếc xéo kẻ đó: "Các ngươi có là ai cũng mặc, cút ra một góc, đừng làm phiền bọn ta dùng bữa."
"Dữ ghê ta ơi, hợp khẩu vị bổn thiếu gia!" Tên cầm đầu nói.
Thái độ hung hăng càn rỡ của bọn chúng khiến Đại Hổ ngứa mắt, anh
đứng bật dậy, quát: "Điếc à, không nghe thấy tiểu thư chúng ta bảo cút
đi hay sao?!"
"Ngươi đuổi là bọn ta đi chắc, thế còn mặt mũi nào nữa chứ!"
Nhị Hổ thấy lũ người đó cố ý gây sự, sợ anh trai có một mình không
ứng phó được, cũng đứng dậy, hỏi: "Vậy phải thế nào mới không mất mặt
hả!"
"Kêu tiểu thư nhà các ngươi uống với bọn ta vài chén."
Tiểu Trúc Tử nhổ một bãi nước bọt: "Ngươi cũng xứng?! Không tè một vũng soi xem mặt mình thế nào..."
Một tên trong đám thấy Tiểu Trúc Tử nhỏ người bèn giơ tay vỗ đầu cậu: "Tiểu tử thối, thích ăn đập hả?"
"Khốn kiếp, cả gan động tay động chân, ta thấy các ngươi không chỉ
muốn ăn đòn mà còn chán sống! Ngươi có bao nhiêu cái đầu, tiểu thư nhà
ta cũng dám trêu ghẹo?!" Tiểu Trúc Tử còn lâu mới sợ hắn.
"Bọn ta cũng muốn xem xem ai là kẻ chán sống." Tên cầm đầu khẽ đá chân, nói.
Tên vừa đánh Tiểu Trúc Tử chỉ vào đầu lĩnh: "Đây là cháu ruột của Dư
phi nương nương – Nguyên Thái thiếu gia, ta là anh con bảo mẫu của Phất
Dực – em trai út Dư phi nương nương."
"À, ra là hoàng thân quốc thích cơ đấy, thảm nào ngang ngược thế.
Tiếc rằng hậu đài của chúng ta vững hơn ngươi nhiều." Tâm Di nói một
cách từ tốn.
Một tên tay sai nghe vậy, nhất thời không dám xem thường: "Ha, hậu đài của ngươi là ai, nói nghe xem."
"Người đó họ Ái Tân Giác La, là chủ của chủ các ngươi." Tâm Di đã nói rõ ràng đến thế, tiếc thay lũ công tử con nhà quyền quý này ngày thường ngang ngược quen rồi, không tên nào nghe ra.
"Haha... Thành Bắc Kinh này khối người họ Ái Tân Giác La nhưng không
phải ai cũng đủ tư cách trưng lên." Nguyên Thái ỷ có cô là phi tần của
Khang Hy, chẳng chút bận tâm, nói.
"Ta đã nói đến mức đó rồi, các ngươi không chịu đi thì đừng trách ta
đuổi." Tâm Di biết nói nữa cũng vô ích, phải dùng vũ lực giải quyết mới
xong.
"Ghê nhỉ, ngươi định làm cách nào đuổi chúng ta?" Bọn này cũng chẳng nhường.
"Đuổi mấy con ruồi nhiễu sự này đi." Tâm Di phẩy tay ra hiệu cho Đại Hổ, Nhị Hổ cứ như lũ người này là mấy con ruồi bẩn thỉu ấy.
"Cút, để huynh đệ bọn ta ra tay thì không đẹp mặt đâu." Nhị Hổ bày ra điệu bộ chuẩn bị đánh nhau.
"Hừ, rượu mời không uống... ngươi nghĩ bọn ta sợ ngươi chắc, huynh
đệ, lên." Dứt lời, vung tay định đấm Nhị Hổ, Nhị Hổ sớm phòng bị, đưa
tay đỡ đòn.
Đại Hổ, Nhị Hổ và mấy tên trong bọn đến kiếm chuyện xông vào đánh sáp lá cà. Khách ăn xunh quanh thấy có người đánh lộn, sợ liên lụy đến
mình, xô đẩy nhau chạy xuống lầu.
Tiểu Trúc Tử và Tiểu Lam Tử không biết võ, liên thủ đối phó một tên.
Tiểu Lam Tử ôm lấy tên đó, cúi đầu cắn cho hắn một phát vào hông. Tên đó vừa đau vừa buồn, ngoác miệng không biết nên hét hay nên cười. Tiểu
Trúc Tử thấy vậy, tiện tay tóm bát tương ớt trên bàn hắt thẳng vào mặt
hắn. Mặt mày, mũi miệng toàn ớt là ớt, tên đó tức khắc nước mắt nước mũi tèm lem, thè lè lưỡi nhổ phì phì.
"Tương ớt ngon chứ!" Tiểu Trúc Tử chế giễu.
Tâm Di không nhịn được cười, hét: "Giúp hắn đổi khẩu vị."
"Có ngay!" Tiểu Trúc Tử lại bốc một lọ gia vị khác lên, ngửi ngửi: "Dấm lão Trần Sơn Tây."
Vừa hay Tiểu Lam Tử húc cho hắn một phát thật lực, tên đó đã cay
choáng váng đầu óc, lại bị Tiểu Lam Tử húc giữa bụng, loạng choạng ngồi
phịch xuống đất.
Tiểu Trúc Tử nhìn thấy thế, hét bảo: "Bóp mũi hắn."
Tiểu Lam Tử lập tức làm theo, bóp chặt lấy mũi tên đó. Tên đó bị bóp
mũi, không thở được, cố nhiên phải há miệng ra. Tiểu Trúc Tử thừa cơ đổ
dấm vào miệng hắn: "Biết ngươi cay mới giúp ngươi súc miệng đấy."
Tâm Di và Tiểu Mai Tử, Tiểu Cát Tử cười bò lăn bò càng.
Na Lan Đức Duật vừa quan sát tình hình "chiến trận" vừa cười thầm trong bụng.
Ng