
c thay cô không ngờ được Hà Mai Hương lại cố
chấp đến vậy, một mực cho rằng cô là hung thủ, càng không lường tới sự
xuất hiện của tôi."
"Cô nương, tôi không hiểu cô đang nói gì, nếu cô cứ nhất quyết cho
rằng tôi là hung thủ mời cô đưa bằng chứng ra đây, bằng không tôi sẽ
kiện cô hủy hoại danh dự người khác." Lý Ngọc Thuyền đáp trả không chút
hoang mang.
"Hừ, đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ! Cô nghĩ không ai nhìn ra
thủ pháp gây án của cô thật chắc?" Tâm Di biết nếu không trưng chứng cớ
ra trước mắt Lý Ngọc Thuyền thì cô ta đời nào chịu nhận tội, bèn nói:
"Cô đòi bằng chứng chứ gì, có ngay đây! Na Lan Đức Duật, tôi muốn phiền
anh giúp một tay, được chứ?"
"Tiểu thư cứ nói!" Giúp đỡ người mình mến, Na Lan Đức Duật cam tâm tình nguyện.
"Cô ta dùng nội lực bắn kim thêu vào người nạn nhân, bây giờ lại
phiền anh dùng nội lực đẩy nó ra. Với võ công của anh mà nói, việc này
có khó gì!" Đến lúc này rồi Tâm Di vẫn không quên tâng bốc Na Lan Đức
Duật.
"Cô khẳng định kim thêu ở trong người nạn nhân?" Na Lan Đức Duật vẫn muốn xác nhận lại lần nữa.
Tâm Di nói chắc như đinh đóng cột: "Tôi khẳng định, bên trong vết đỏ nhất định có một cây kim thêu!"
Na Lan Đức Duật thấy Tâm Di tự tin vậy bèn gật đầu ưng thuận: "Được!"
Phút chốc hiện trường chìm trong tĩnh lặng, ai nấy cũng đều nín thở hồi hộp chờ đợi.
Na Lan Đức Duật đến bên xác chết, vận công đánh xuống một chưởng,
liền đó một chiếc kim thêu bật ra từ vết đỏ, "keng" một tiếng rơi xuống
đất.
Khoảnh khắc đó, giữa căn phòng lặng ngắt như tờ, tiếng "keng" ấy còn vang hơn sét giữa trời quang.
Na Lan Đức Duật kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Tâm Di, bắt gặp nụ cười tràn đầy tự tin của cô, chàng thống lĩnh trẻ tuổi như bị bắt mất hồn: "Mình
chưa bao giờ nhìn thấy nụ cười tự tin như thế."
Vừa thấy kim, Lý Ngọc Thuyền liền nhắm mắt lại.
Phủ doãn và đám đông hiếu kỳ đều trợn tròn mắt, há hốc miệng, không dám tin vào cảnh tượng vừa xảy ra.
Sau khoảnh khắc câm lặng, đám đông vây quanh bắt đầu bàn tán sôi nổi
chưa từng thấy: "Wa, có kim thật ạ!...Thật không tài nào ngờ nổi! Cô gái đó làm sao biết được nhỉ? Suỵt, đừng làm ồn, xem tiếp xem Lý Ngọc
Thuyền có chịu nhận tội không!"
Tiểu Trúc Tử vô cùng đắc ý: "Ha, ta bảo rồi mà, tiểu thư nhà chúng ta nói cấm có sai."
Ngỗ tác thấy sự thật rành rành ra đó cũng đành chịu thua, lẳng lặng
cúi xuống nhặt hung khí, cẩn thận đặt lên một miếng vải trắng: "Khải bẩm đại nhân, trên kim vẫn còn dính máu."
"Đây... làm sao có thể...?" Phủ doãn hết nhìn cây kim lại quay sang ngó Tâm Di.
Tâm Di vẫy tay ra hiệu, mọi người lập tức yên lặng, chỉ nghe Tâm Di
nói: "Lý Ngọc Thuyền, tự cô giải thích cho đại nhân hay là để tôi?!"
Lý Ngọc Thuyền không đáp, nhìn Tâm Di bằng ánh mắt oán hận như muốn ăn tươi nuốt sống cô.
"Vị cô nương này, sao cô biết trong thân người chết có kim thêu?"
Điều phủ doãn muốn hỏi cũng chính là thắc mắc của những người có mặt tại hiện trường.
"Trước tiên, áo người chết mặc là áo lót, bà ta không thể mặc áo lót
đi ra ngoài phòng. Mọi người hãy quan sát kỹ căn phòng này, trên giường, trên tường đều không có cái đinh nào nên khả năng bị móc rách là không
thể xảy ra. Thứ nhì, giả sử quả thực như lời ngỗ tác ban nãy: lỗ thủng
trên áo là do nạn nhân sơ ý móc rách thì theo lí mà nói mép vết rách
phải xổ ra ngoài, nhưng ở đây mép lỗ thủng trên áo người chết lại hướng
vào trong nên tôi đoán cây kim đâm vào chưa bị rút ra." Tâm Di giải
thích đến đây liếc nhìn Lý Ngọc Thuyền, "Hung thủ đã sơ suất ở chi tiết
nhỏ này."
"Vì sao cô lại nghĩ nạn nhân bị kim thêu đâm chết?" Phủ doãn hỏi tiếp.
Tâm Di cười nhìn Na Lan Đức Duật: "Việc này phải cám ơn Na Lan Đức Duật đã gợi ý cho tôi."
Hà Thụ Bình đột nhiên cướp lời: "Không, đại nhân, tiểu nhân mới là hung thủ."
"Hà Thụ Bình, ông nói ông là hung thủ vậy phiền ông giải thích xem
cây kim đó làm sao giết chết người." Thấy Hà Thụ Bình muốn gánh tội thay Lý Ngọc Thuyền, Tâm Di liền chất vấn.
"Việc này..."
"Đừng phân biện nữa, cho ông nghĩ thêm một năm nữa e cũng chỉ đến thế mà thôi. Nghĩ ra được cách thức giết người này phải là người tinh thông y thuật, huống hồ chỉ có phụ nữ mới dùng kim thêu, ông là đàn ông, có
muốn giết vợ cũng tuyệt đối không dùng loại hung khí này." Tâm Di nói
một cách ung dung, "Vị trí kim đâm chính là lá phổi trong cơ thể người.
Nguyên nhân cái chết của Hà Hoàng thị là do bị kim thêu xuyên thủng phổi dẫn đến suy hô hấp. Vì bà ta vốn mắc bệnh tim mãn tính nên dùng cách
này giết người người khác sẽ chỉ nghĩ bà ta chết vì cố tật tái phát,
hoàn toàn không nghi ngờ gì. Xem ra hung thủ đã đợi cơ hội này lâu lắm
rồi, Lý Ngọc Thuyền, tôi nói đúng chứ?"
Nghe Tâm Di nói xong Lý Ngọc Thuyền mới lên tiếng: "Không ngờ trông cô trẻ vậy mà cũng tinh thông y đạo."
"Hiểu biết của tôi chỉ có thể hơn, tuyệt đối không kém cô." Tâm Di không nói ngoa, dù gì cô cũng tốt nghiệp trường Y ra.
"Được lắm, đợi cô xuống địa phủ ta sẽ bái cô làm sư phụ!" Dứt lời Lý Ngọc Thuyền bèn xuất chưởng công kích Tâm Di.
Na Lan Đức Duật sớm đã phòng bị, thấy cô ta muốn tấ