
gì.
"Cụ thể thì không rõ ràng lắm, nhưng. . . . . ." Anh muốn nói lại thôi, ánh mắt do dự nhìn cô, còn có bụng của cô.
Cô lập tức hiểu được, cuộc điện thoại này là muốn anh trở về Long Môn cứu Long Hồ.
Thời gian quá ngắn, cô vẫn cảm thấy thời gian đơn độc chung sống cùng anh quá ngắn, quá ít, hiện tại anh lại phải về, hai tay không tự chủ ôm chặt bụng, cô cúi đầu không nói.
Cô đang do dự, có nên muốn anh ở lại hay không, cô biết thân là thủ lĩnh Ảnh Vệ, Hàn Lạc Đình có chức trách của anh, hiện tại Long Hồ bị bắt, anh nhất định phải trở về, tra ra là ai đã bắt Long Hồ, còn phải tìm cách làm sao để cứu cô ấy ra.
Thế nhưng cô lại không muốn rời xa anh, cô muốn anh mãi bầu bạn bên cạnh cô, cô đã có thói quen mỗi ngày đều có anh ở bên cạnh.
Đỗ Linh Lan sợ khi ngủ thiếu anh, cô sợ cô không có thói quen một mình nằm trên giường lớn lạnh lẽo, không thể ngủ được, cũng sợ mỗi sáng sớm khi vừa thức dậy, sẽ giống như mới vừa rồi không nhìn thấy anh mà không yên tâm, hoảng sợ.
Anh và cô đều không nói gì, cô không thể đoán ra anh đang nghĩ gì, nhưng trực giác của cô lại nói cho cô biết, anh cũng đang đấu tranh, đấu tranh giữa việc ở cùng cô và chức trách.
Nếu như anh có thể trực tiếp nói với cô, anh phải trở về với cương vị của mình, hoặc là cô dùng lý do mình đang mang thai, buộc anh ở lại, nhưng anh nửa câu cũng không hề đề cập tới, chỉ âm thầm phiền não.
Hàn Lạc Đình là một người đàn ông như thế nào, chẳng lẽ cô còn không hiểu sao?
Khẽ thở dài, Đỗ Linh Lan quyết định, "Lạc Đình, anh trở về đi."
Nghe vậy, anh không dám tin quay đầu lại nhìn cô chằm chằm.
"Anh trở về cứu Ngũ Tiểu Thư đi!" Cô đã biết, tình cảm của anh đối với Long Hồ không phải là tình yêu, như vậy là đủ rồi, cô không cần phải suy đoán tâm tư của anh nữa, cũng không cần lo lắng anh sẽ bị Long Hồ cướp đi, cô tin chắc anh nhất định sẽ trở về, vì cô, cũng vì tiểu bảo bối của bọn họ.
"Lạc Đình, em và tiểu bảo bối ở chỗ này chờ anh trở lại, anh nên trở về đi thôi."
Hàn Lạc Đình đưa tay nắm lấy bàn tay của cô, "Em và anh cùng nhau trở về, trở về Long Môn."
Anh không yên lòng, để cô đợi ở nơi này một mình, hơn nữa lần này Dương Mặc Phi và anh nhất định phải cùng nhau trở về, bên cạnh cô ngay cả một người thân cận cũng không có, mặc dù nói người dân trong trấn nhỏ này rất quan tâm cô, nhưng anh trước sau vẫn không yên lòng.
"Em không muốn trở về." Đỗ Linh Lan lắc đầu một cái, anh đang nghĩ cái gì, lo lắng những thứ gì, cô đều biết.
"Lạc Đình, em có thể, anh quên rồi, em cũng từng là một thành viên của Ảnh Vệ, làm sao có thể không bảo vệ được bản thân? Huống chi, cái trấn nhỏ này vẫn luôn rất yên bình, em sẽ không có việc gì." Cô khẽ cười một tiếng vì sự lo lắng của anh.
Hàn Lạc Đình vẫn không muốn, bởi vì anh mơ hồ cảm thấy lo lắng, trước nay chưa từng có cảm giác khiến anh phải do dự lần nữa.
"Nếu quả thật có chuyện, em còn có thể đi tìm Thư tiểu thư, không phải sao?" Đỗ Linh Lan không ngừng cố gắng thuyết phục anh, "Tam thiếu gia cần anh trở về, Ngũ Tiểu Thư cũng cần anh đi cứu, nhanh trở về thì hơn!"
Trong nháy mắt, anh đã quyết định tất cả, "Em dọn đến Thư gia, chờ anh trở lại." Mặc dù cô nói không sai, trấn nhỏ này vẫn luôn rất yên bình, người dân trong trấn lại giúp đỡ lẫn nhau, nhưng anh vẫn không có cách nào yên tâm, đành phải đưa cô đến Thư gia, ít nhất khi có chuyện gì người của Thư gia còn có thể giúp cô.
"Được, em đồng ý với anh." Không muốn làm khó anh, cô chỉ có thể nhượng bộ, "Lạc Đình, trở về sớm một chút, em và tiểu bảo bối ở chỗ này chờ anh." Cô cười nói, không để cho mình lộ ra một chút nét mặt lưu luyến không rời.
Cô biết, chỉ cần cô vừa lộ ra vẻ mặt như vậy, anh nhất định sẽ không nỡ rời đi, cho nên không muốn làm khó anh, cũng không muốn anh lo lắng.
Nắm chặt bàn tay của Đỗ Linh Lan, Hàn Lạc Đình cúi người, cẩn thận hôn một cái trên trán của cô, "Đợi anh...anh sẽ mau chóng trở lại, trở lại bên cạnh em và tiểu bảo bối."
Sau khi trở lại anh sẽ lập tức mang cô đi đăng kí, trở thành chồng hợp pháp của cô, cái ý nghĩ này, gần đây vẫn chiếm cứ trong đầu anh, làm ngực anh nóng lên, nóng lên.
Một nhà, có ba, có mẹ, còn có đứa bé, là nhà của anh.
Cái ý nghĩ này, làm anh hận không thể róc xương lóc thịt tên đầu sỏ gây nên chuyện phiền toái này, chặt làm trăm mảnh, chuẩn bị dùng tốc độ nhanh nhất hoàn thành tất cả.
Hàn Lạc Đình đã rời đi một tuần, Đỗ Linh Lan cũng dọn vào Thư gia đúng một tuần lễ.
Trong khoảng thời gian này, thật ra thì cô không tính là cô đơn, bởi vì bên cạnh cô còn có một người mới vừa trở thành phụ nữ có thai, nhưng lại thường xuyên không an phận - Thư Tử Yên.
Hai phụ nữ có thai cứ như vậy bị Thư phu nhân quan sát, chỉ sợ một trong hai người sẽ phạm vào kiêng kỵ của phụ nữ có thai.
Bởi vì Thư Tử Yên có thói quen cẩu thả, cho nên cả ngày ở Thư gia đều nghe được âm thanh Thư phu nhân đang rống cô, rất náo nhiệt.
Nhưng mà, ban ngày càng náo nhiệt, đêm xuống khi chỉ có một mình, cô sẽ cảm thấy vô cùng cô đơn.
Mà tiểu bảo bối ở trong bụng sau khi Hàn Lạc Đình rời đi, lại trở nên lười biến, cũng không có