
phản ứng mạnh mẽ của cô.
- Anh đừng bao giờ nghĩ, em giống chị Kiều Thanh…
Tâm Lan bỏ lửng câu nói rồi đứng dậy ra về. Nước mắt cô rỉ ra và đôi chân luống cuống chạy.
Vì cô nhắc đến hai tiếng Kiều Thanh nên anh đã không đuổi theo và đưa cô về. Điều đó chỉ khiến Hoàng Minh càng thêm đau khổ bởi những chuyện đã xảy ra trong ngày sinh nhật của anh.
…
“Chồng ơi, dậy tắm đi. Em pha nước ấm rồi kìa. Nhanh nhanh còn ăn cơm nữa chứ. Hôm nay có thịt chiên sốt dứa chua ngọt mà chồng thích đấy nhé!”.
Hoàng Minh bật dậy theo tiếng gọi của Tâm Lan. Anh vội vàng nhìn ngó xung quanh. Chẳng có Tâm Lan hay món ăn ở đây, cũng chẳng có bồn tắm chứa nước ấm nào. Chỉ là trong giấc mơ, cô gọi khẽ tên anh mà thôi.
Hoàng Minh thở dài, vẻ buồn chán, vẻ thất vọng. Lấy điện thoại, chần chừ một hồi lâu anh mới quyết định gọi cho Tâm Lan.
- Em nghe! – Tâm Lan tỏ ra không vui vẻ khi bắt máy.
- Anh đây!
- Em biết rồi. – Giọng cô vẫn lạnh lùng.
- Bây giờ, anh gặp con được chứ? – Anh tìm ra cái lý do thật hợp lý khi chỉ muốn được nghe giọng nói của “vợ cũ” một lúc thôi.
- Sao cơ? Bây giờ đang là hai giờ sáng, chứ không phải hai giờ chiều. Em xin anh đấy.
- À, ừ nhỉ?
- Anh có chuyện gì không ổn sao?
- À không, em và con vẫn khỏe chứ?
- Con đang ngủ, con bé rất nhớ anh.
- Vậy ngày mai, anh đón bé Thảo được chứ?
- Vâng. Buổi trưa tan học, anh đón con luôn cũng được. Nhưng thời gian vừa qua, em đã nói dối nó là anh ra Hà Nội công tác, nên anh lựa lời nói với con gái nhé.
- Anh hiểu rồi.
- Còn một điều nữa. Em không cho phép chị Kiều Thanh lại gần con bé. Chỉ một mình anh được đưa nó đi chơi thôi.
- Kiều Thanh không xấu xa như em nghĩ đâu. Cô ấy thực sự rất thương bé Thảo mà.
- Anh Minh! Anh đừng bao giờ nghĩ, em giống chị Kiều Thanh. Được chứ?
Hoàng Minh im lặng rất lâu. Đây là lần thứ n cô nói với anh câu này. Khi anh vẫn chưa kịp phản ứng, thì đầu dây bên kia đã phát ra tiếng kêu tút tút.
Bần thần một lúc sau, anh mới nhắn tin lại cho Tâm Lan.
“Em có biết mình khác Kiều Thanh ở điều gì không?”
“Em không bán thân để nuôi miệng, em càng không bán thân chỉ để tìm một vị trí ảo tưởng và nhất thời dưới ánh đèn sân khấu. Em có thể làm mọi thứ chỉ để hy sinh cho tình yêu, chứ không phải ném tình yêu của mình vào một xó chỉ để đánh đổi lấy danh vọng và tiền tài” .
Tâm Lan đã trả lời thắc mắc của “độc giả” cuối cùng trong đêm nay một cách khó chịu và đau khổ. Cô xếp tệp thư ngay ngắn và để vào ngăn bàn làm việc.
Đêm nay, bầu trời đen kịt không tìm đâu để thấy một vì sao le lói. Ly cà phê buổi tối càng làm cô trằn trọc và khó ngủ hơn. Cô xoa nhẹ vùng bụng của mình. Cô vuốt ve mái tóc xoăn mềm của Nguyên Thảo.
Tâm Lan lấy máy ảnh và ngồi xem lại từng bức hình chụp trong đêm Noel hôm trước. Cái nụ cười tít mắt trên khuôn mặt thơ ngây của bé Nguyên Thảo. Cả nụ cười của Hoàng Minh trên khuôn mặt phờ phạc hiện rõ từng đường nét mệt mỏi in hằn. Đến vòng tay săn chắc bế bổng bé Nguyên Thảo vào lòng của anh, còn vòng tay kia siết chặt lấy bàn tay lạnh toát của cô…
Và Tâm Lan quyết định chọn bức hình này làm hình nền cho con dế đáng yêu của mình. Khi đó, Tâm Lan có cảm giác, Hoàng Minh đang ở rất gần đây…
Anh bước vào nhà tắm và xối vòi nước rất mạnh. Nước lạnh buốt giữa trời khuya càng làm lòng anh thêm đau nhói. Bận nguyên bộ quần áo, anh chìm mình vào bồn tắm. Người anh ướt sũng như một cuộn vải bị ném ra giữa dòng sông nhưng lại bế tắc bởi vẫn chưa tìm thấy đâu là hướng chảy ra biển lớn.
Suốt mấy tháng sống chung cùng Kiều Thanh, anh không một lần được cô pha nước tắm; không một lần được dùng món ăn do chính bàn tay cô tự vào bếp nấu (có chăng thì cũng chỉ là mì ăn liền); không một lần cô dọn dẹp nhà cửa hay giặt giũ quần áo. Đến cả việc gọi lao công hay mang quần áo ra tiệm giặt ủi vào cuối tuần cũng phải chờ đến lượt anh. Hình như, anh đang biến mình thành mẫu người đàn ông lý tưởng trong mắt người khác phái. Còn Kiều Thanh, cô không có việc gì làm ngoài uống rượu, không có ý định làm gì để kiếm tiền ngoài mong muốn đón được bé Nguyên Thảo về nhà để chăm sóc.
Thật ngu ngốc vì đến tận lúc này, Bình Nguyên mới phát hiện ra chiếc nhẫn nơi ngón áp út của Tâm Lan.
Trưa tan học, ba sẽ tới rước bé Thảo đi chơi. Bé Thảo phải ngoan, không được làm ba mệt, nghe không?
- Dạ. Nhưng mẹ không đi chơi cùng ba và con ạ?
Tâm Lan lúng túng, cô không biết phải trả lời như thế nào. Nhìn ánh mắt tròn xoe đầy chờ đợi của Nguyên Thảo khiến cô ngần ngại không dám từ chối. Nhưng cô không muốn gặp anh, chính xác là cô không thể gặp. Trong giây lát, Tâm Lan lắc đầu, và cười với con:
- Không! Mẹ xin lỗi, chiều nay mẹ có cuộc họp quan trọng lắm. Mẹ xin lỗi bé Thảo nha. Ngày mai là chủ nhật, mẹ đưa bé Thảo tới sở thú, ở đó có con hổ già nè, có cả con công với bộ cánh sặc sỡ sắc màu nữa nè. Bé Thảo chịu không?
- Dạ, chịu.
Nguyên Thảo khoanh tay chào ngoại, chào mẹ rồi leo lên xe của cậu Lộc để cùng thằng Khánh đi học. Tâm Lan đứng ngoài cổng. Cô dựa cả người vào thanh sắt. Cánh tay cô đưa cao vẫy vẫy chào mặc dù bóng dáng của chiếc xe đã khuất