Ai Dắt Em Qua Nỗi Đau

Ai Dắt Em Qua Nỗi Đau

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323035

Bình chọn: 9.5.00/10/303 lượt.

nh tiền cho cháu cuốn này, cuốn này và cả hai chai nước lọc nữa ạ!

Bà chủ quán cũng tỏ vẻ ngạc nhiên sau khi đã nhận đủ số tiền từ phía Tâm Lan. Do dự vài giây, bà chủ quán quyết định gọi với, giọng bà khá ngọt ngào:

- Lần sau lại ghé quán nghe con gái!

- Dạ.

Tâm Lan cười lễ phép rồi bước ra bến xe buýt gần đó. Trong đầu rộ lên những ý nghĩ tinh nghịch: “Lần sau tới, mình đứng ì ở đó xem báo, liệu bà ấy còn dặn dò mình như thế không nhỉ?”

Và theo sau Tâm Lan là một chàng trai lịch lãm, đầy cuốn hút. Anh ta cùng lên chung chuyến xe buýt với cô.

Mùi xe buýt khá khó chịu, ở phía cuối xe còn chất đống khá nhiều bao tải và thùng đựng đồ. Tâm Lan nghe rõ cả tiếng gà hay vịt kêu oang oác ở phía sau ghế cô đang ngồi. Trên xe khá đông người, ai cũng dùng khẩu trang che hết quá nửa khuôn mặt. Người thì nghe nhạc, người lim dim ngủ. Chỉ duy nhất có một anh chàng khiến cô phải để mắt tới. Và anh ta cũng chằm chằm nhìn về phía cô.

Trên người anh ta, chỉ cần liếc qua loa bộ quần áo là thừa biết anh ta thuộc giai cấp nào trong xã hội. Anh ta rất đẹp trai, khuôn mặt sáng sủa. Đường nét từ sống mũi chạy dọc tới miệng, xuống chiếc cằm trông rất Tây. Nhưng vì sao anh ta lại có mặt trên chuyến xe buýt sực mùi hôi hám, bẩn thỉu, xung quanh chỉ có người nghèo và sinh viên như thế này thì cô lại quá tò mò không hiểu vì sao.

Tâm Lan bỗng trách mình trở thành kẻ nhiều chuyện từ bao giờ.

- Hình như tôi đã gặp cô ở đâu đó rồi? – Anh ta cười và nói khá tự nhiên trước ánh mắt dò xét của cô.

- Tôi cũng thấy anh rất quen nhưng không nhớ chính xác là ở đâu.

Tâm Lan giữ khư khư cuốn tạp chí trong lòng mình. Hình như, cô đang nghi ngờ và tỏ ra rất cảnh giác với người lạ. Cô đáp lại câu trả lời khá miễn cưỡng.

Vừa lúc đó, xe buýt dừng tới bến An Sương, cô vội vàng chào anh ta và bước xuống.

Vẫn đang ngơ ngác nhìn trước nhìn sau chưa biết sẽ đón chuyến xe buýt số mấy để tới nhà Hoàng Ngân thì đập ngay vào mắt cô là hình ảnh của chàng trai ban nãy. Anh ta nôn thốc nôn tháo ở bồn cây gần đó, mặt mày xanh xẩm rồi chuyển sang tím ngắt.

- Anh gì ơi? Anh ổn đấy chứ? – Tâm Lan tò mò tiến đến và đưa cho anh ta một tờ khăn giấy.

- Tôi không sao. Cám ơn cô nhé! Cám ơn vì chiếc khăn.

Anh ta cầm lấy tờ khăn giấy thơm mùi nước hoa từ phía cô đưa lại, giọng nói lạc hẳn đi so với lúc đầu. Tâm Lan bật cười hỏi:

- Nhìn anh là tôi biết tỏng anh thuộc tầng lớp nào trong xã hội rồi. Anh tính đi đâu mà lại leo lên chuyến xe buýt rách nát như vậy chứ?

- Cô cũng có việc ở đây à? – Anh ta hỏi lại một câu khiến cô chột dạ. Bệnh nghề nghiệp mách bảo với cô rằng: “Anh ta đang bám theo mình”.

- Tôi đứng đây để đợi chuyến xe buýt tiếp theo mà. – Tâm Lan cười ma mãnh. – Chắc phải đi thêm vài chuyến nữa quá. Tôi đang đi dạo thành phố vào một ngày cũng không phải đẹp trời cho lắm.

- Cô cũng khá rảnh rỗi đấy nhỉ. Nhưng mà cô đi dạo bằng xe buýt sao? – Khuôn mặt anh ta ngây thuỗn ra.

- Vâng. Tôi là một người sắp thất nghiệp nên chỉ đủ tiền đi dạo bằng xe buýt thôi. Anh nghĩ thế nào? Thú vị đấy chứ? – Tâm Lan cười mím môi – Còn anh, tôi dám chắc là anh không thể bước lên nổi một chuyến xe buýt tiếp theo nào nữa đâu.

Lần này thì Tâm Lan đã nói trắng phớ ra sự suy đoán của mình. Anh ta vẫn nhìn cô và cười. Có vẻ như, tính sĩ diện của đàn ông luôn được họ che giấu rất kĩ càng và khôn khéo.

- Như vậy là cô rảnh rỗi phải không? Nếu không phiền, tôi có thể mời cô một ly cafe nhé.

- Ngay lúc này sao?

- Phải. Ở gần đây, tôi có biết một quán Petite Fille khá thú vị.

Nghe đến Petite Fille, trong lòng Tâm Lan dâng lên một cảm xúc mạnh. Cô cười gượng gạo, nét mặt khá bối rồi, hai bàn tay cứ vo tròn vào nhau rồi day day chiếc nhẫn nơi ngón tay áp út. Có lẽ, cô đã từng nghĩ, mình sẽ không đến Petite Fille cùng một người đàn ông nào khác, ngoại trừ Hoàng Minh.

- Ồ! Nếu cô cảm thấy bất tiện về nó thì cũng không sao.

Anh ta biết ý và nhìn ngay tới chiếc nhẫn Tâm Lan đang mang. Anh cố nở một nụ cười. Thật ngu ngốc, đến tận lúc này anh mới phát hiện ra Tâm Lan đã kết hôn. Nhưng kết hôn thì sao chứ, việc được hẹn hò cùng với một người phụ nữ đẹp thì chẳng có gì là sai cả. Thậm chí, những người kết hôn rồi họ vẫn lén lút ngoại tình đấy thôi? Ôi, anh tự chửi thề một câu trong bụng. Anh đang nghĩ tới điều quái quỷ gì thế này… Không sao. Không sao. Anh lại tiếp tục đưa ra lời khuyên với mình. Chỉ cần trò chuyện với người đẹp và trở thành bạn bè của nhau là được. Rồi anh chờ đợi câu trả lời của Tâm Lan.

- Không! – Cô khịt khịt mũi và đưa ngón tay ra trước mặt. – Không phải thế! Nó chỉ còn là một kỷ vật mà thôi.

Anh thở mạnh một hơi.

Tâm Lan bật cười nhìn người đàn ông với gương mặt sáng sủa và ý nghĩa không được trong sáng cho lắm.

Họ cùng băng qua đường và tiến về hướng quán Petite Fille – cô gái nhỏ.

- Thực ra, tôi đã nói dối cô đó…

- Tôi biết. Tôi biết tỏng là anh nói dối tôi mà…

- Cô rất thông minh và xinh đẹp.

- Anh đang dùng những từ ngữ đẹp để khen tôi đấy ư? Còn anh, thật ngốc nghếch khi đã hành động như vậy…

Và họ cùng cười vang dưới cái nắng vàng óng ánh


Teya Salat