
h nghĩ, nếu như không phải anh, thì nhất định sẽ có người khác. Anh dừng bước.
Anh thừa nhận, anh thực sự muốn thấy cô. Từ sau khi xuất ngoại, đây là lần đầu tiên anh thấy cô. Anh không hỏi thăm về cô, cũng không muốn hỏi. Nhiều khi anh nghĩ cứ như vậy đi, anh cho rằng nếu chưa từng gặp cô, sẽ không có suy nghĩ thời niên thiếu này. Coi tất cả đều là giấc mộng.
Giây phút ấy, anh thừa nhận anh không phải quân tử, anh trở về.
Chính lúc đó, anh đột nhiên cảm thấy có thể đây là lần cuối cùng cô và anh gặp nhau. Có thể cô sẽ chẳng là ai của anh, anh cũng vậy. Chí ít, có thể chiếm đoạt được cô một lần cũng tốt. Huống chi, tình huống lúc này…
Anh có chút căng thẳng, nhưng không thể khống chế được nữa. Anh thậm chí còn kiên nhẫn tháo hết hạt đính tai của cô xuống, từng viên, từng viên. Vẫn là năm lỗ tai, không hề thay đổi. Cô dường như cảm thấy bất an, đưa tay lên kéo tay anh.
Không biết tâm tư mình thế nào, anh tắt đèn.
Anh xé rách quần áo cô, cô cũng không thể phản kháng, có thể là thuốc đã phát huy tác dụng.
Anh nhẹ nhàng hôn lên tai cô, đó là mùi vị của cô. Vị giác của anh nhớ kỹ mùi vị thuộc về cô. Khiến anh biết rõ, người khác không phải cô, anh cũng sẽ không làm vậy với ai khác.
Anh cảm giác được cô đau, mí mắt cô khẽ động, trên mặt cô không ít mồ hôi.
Cứ như vậy, anh mê loạn, nhưng nhất thời, anh bỗng hối hận.
Hôm sau, anh chạy trốn. Nói cách khác, anh thực sự không biết mình dùng thân phận nào để đối mặt với cô. Anh có lẽ quá mức bỉ ổi, ngay cả anh cũng coi thường bản thân mình.
Nhưng, anh không hối hận.
Anh từng nghe qua cô và Tả Dật Phi đang hẹn họ, bọn họ tình cảm rất tốt.
Anh tuyệt vọng, tìm vài người bạn gái. Cũng không phải là vì giải sầu hay tìm người thay thế. Anh không phải người như vậy. Anh thực sự muốn tìm một người phù hợp với mình, thế nào cũng không muốn vì một người mà phá hủy cuộc sống của mình.
Nhưng có lẽ bọn họ đều không thể giúp anh bình tâm.
Vì vậy, anh về nước.
Lúc nghe đám bạn nói chuyện cô đi phá thai. Không hiểu vì sao, anh lại khẳng định chắc chắn là con của mình. Anh nhớ kỹ tất cả mọi thứ của cô. Anh đau lòng, buồn khổ.
Nhưng cuối cùng cha mẹ anh bắt ép anh lấy cô.
Thật là buồn cười. Cô đã có người cô yêu, giữa cô và anh cũng không có bất kỳ ràng buộc nào. Anh nghĩ, chi bằng để cô đi, cho cô được tự do. Cho nên anh giúp cô bỏ trốn khỏi Giang gia. Bởi vì anh biết bản thân không có tư cách giữ cô lại.
Nhưng cô lại trở về.
Cô vĩnh viễn sẽ không hiểu được cảm giác của anh, nếu như cô trốn không thoát, vậy thì anh sẽ giữ cô, và sẽ không bao giờ tình nguyện để cô đi lần nữa.
Giang Nhân Ly nằm trên giường khóc nấc lên, cô khóc mất cả tiếng.
Cô không thường hay khóc, cho dù có khóc cũng sẽ không thành tiếng.
Anh bối rối. Cô muốn làm thế nào, anh đều tùy cô.
Cô cứ như vậy nhìn anh, nhìn đến nỗi anh lạnh sống lưng.
“Anh không muốn biết Giang Nhân Đình lúc đó ở bệnh viện nói gì với em sao?”
Anh lắc đầu: “Không muốn.”
Trên mặt cô đột nhiên xuất hiện một tia ai oán: “Đúng vậy, anh chỉ thấy là em tát cô ta một cái.”
Biết cô hiểu lầm, anh ôm lấy cô, lấy tay lau nước mắt cho cô: “Anh chỉ không muốn em phải nhớ lại những chuyện khiến em khó chịu.”
Thân thể cô mạnh mẽ run lên. Nói vậy là anh tin cô sao?
Nước mắt rơi mỗi lúc một nhiều.
Nhưng cô thế nào cũng không quên được chuyện ngày đó tại bệnh viện, giống như một cơn ác mộng.
♥.•°*”˜˜”*°•.♥
Cô cũng không biết Giang Nhân Đình đã nói gì với Giang Thánh Minh mà ông lại nói cô sáng hôm đó đến thăm Giang Nhân Đình sớm một chút, dù sao đó cũng là em gái cô. Cô bất đắc dĩ nhưng vẫn phải đi.
Giang Nhân Đình đâu có giống một người bệnh. Cô ta đang nằm ở giường xem báo.
Giang Nhân Đình vừa thấy cô vào thì nở nụ cười: “Thật là đúng giờ.”
Cô ngồi xuống: “Cô muốn gì?”
“Gần đây buồn chán, tôi suy nghĩ một chút liền làm một việc. Cô muốn biết không?”
Giang Nhân Ly không muốn nhìn vẻ mặt dối trá đó: “Hoá ra là cô buồn chán nên muốn tìm người đến nói chuyện phiếm. Xin lỗi, tôi không hứng thú.”
Nói xong, cô đứng dậy ra khỏi phòng bệnh.
Giang Nhân Đình xuống giường, thờ ơ nói: “Cô không muốn biết cô và Tả Dật Phi làm sao phải xa nhau ư?”
Giang Nhân Ly ngừng lại: “Cô đã làm gì?”
Quả nhiên là đủ hiểu nhau.
“Tôi có thể làm gì? Cùng lắm là chỉ châm ngòi nổ mà thôi. để cho mẹ Tả Dật Phi biết thêm về nhân cách của cô.”
“Cô thật đê tiện.”
“Tôi đê tiện thế nào? Chẳng lẽ không phải cô cùng với người đàn ông khác? Lẽ nào không phải cô còn mang thai với người khác? Tả Dật Phi