
thật đúng là quá yêu cô, còn nguyện ý đưa cô đi phá thai đứa con của người khác. Người tình nguyện đội mũ xanh như vậy thật không nhiều đâu.” Giang Nhân Đình lạnh lùng cười, “Cô nói xem, nghe tôi nói như vậy, mẹ Tả Dật Phi còn muốn cô làm con dâu?”
Giang Nhân Ly giận dữ cười, làm người hà tất phải thiện lương: “Vậy
thì sao? Cô được cái gì. Sai, cô chỉ mất đi. Cô không tính được là Mạc Tu Lăng phải cưới tôi.”
Cãi nhau chính là muốn để cho đối phương khó chịu.
Quả nhiên, Giang Nhân Đình sắc mặt biến đổi: “Cho dù như vậy, tôi cũng se không để cho cô hạnh phúc.”
Giang Nhân Ly cười nhạt: “Cô còn có thể làm cái gì?”
“Cô cho là cô có gì tốt? Thanh cao cái gì?” Giang Nhân Đình nhìn cô: “Biết đây là gì không?”
Giang Nhân Ly im lặng nhìn cô ta.
Giang Nhân Đình nở nụ cười: “Yên tâm, tôi sẽ cho cô biết đáp án. Đây là số tiền tám vạn đồng, chính là thù lao cho cô hai mươi tuổi bị làm nhục.”
Giang Nhân Ly phẫn uất: “Tôi chỉ biết là cô, là cô hẹn tôi đi ra ngoài, cô cho bỏ thuốc vào đồ uống của tôi, đúng hay không?”
“Hiện tại mới suy nghĩ cẩn thận không cảm thấy đã muộn sao?”
Giang Nhân Ly nắm chặt tay.
Giang Nhân Đình vui vẻ cười: “Đây là giá cho đêm đầu tiên của cô. Tôi vẫn nên trao trả cho cô thì hơn.” Nói xong, cô ta trực tiếp ném tờ chi phiếu đến trước mặt Giang Nhân Ly đích trên mặt.
Toàn thân Giang Nhân Ly run không ngớt.
“Thế nào, hận tôi không thể chết đi sao?”
Cô vung tay lên tát Giang Nhân Đình: “Tôi chính là hận cô không thể chết đi.”
Ngay lúc ấy, Mạc Tu Lăng chạy vào.
Là cô ngốc ư? Tất cả đều do Giang Nhân Đình tỉ mỉ lên kế hoạch. Cô ta dùng cái chết của mình để nguyền rủa cuộc hôn nhân của Mạc Tu Lăng và Giang Nhân Ly. Cô ta tưởng rằng chỉ cần cô ta chết, Mạc Tu Lăng cho dù có cưới Giang Nhân Ly thì cũng sẽ có khoảng cách và sẽ không hạnh phúc.
Chuyện cũ như gió thổi qua trước mắt.
Giang Nhân Ly trên mặt lộ ra vẻ đau đớn. Cô đưa tay lên xoa bụng. Trên mặt đầy mồ hôi lạnh.
Anh rốt cuộc nhận ra cô khác lạ: “Làm sao vậy? Ở đâu khó chịu?”
Cô đau đến mức không nói không ra lời: “Đau bụng.”
Anh lập tức ôm lấy cô đưa đi bệnh viện.
***
Lúc cần buông tay thì nên buông tay, lúc cần nắm giữ thì phải nắm giữ, nhất là trong tình yêu.
Vừa muốn Mạc Tu Lăng là của mình, lại vừa muốn Giang Nhân Ly không được hạnh phúc, Giang Nhân Đình ghen tỵ và ích kỷ đến mức điên dại. Ích kỷ là điều có thê hiểu trong tình yếu, nhưng ích kỷ như Giang Nhân Đình thì đúng là con dao hai lưỡi!
Giang Nhân Ly tỉnh lại chỉ cảm thấy choáng váng. Cô cảm thấy dường như bên cạnh có rất nhiều người, cô muốn mở mắt ra nhưng lại không thể. Cô rất mệt, chỉ muốn ngủ một giấc.
Mạc Tu Lăng đợi bên ngoài phòng bệnh. Anh vẫn chưa biết cô làm sao cho nên vô cùng lo lắng. Bác sĩ vừa ra, anh lập tức chạy đến.
“Bệnh nhân bị kích động quá cho nên ảnh hưởng đến thai nhi. Có điều bây giờ không sao rồi. Không được để phụ nữ có thai bị kích động, thai nhi hiện tại còn rất yếu.”
Mạc Tu Lăng dường như một câu cũng nghe không lọt: “Cô ấy có thai?”
“Được sáu, bảy tuần rồi. Hai người làm cha mẹ kiểu gì vậy?”
Mạc Tu Lăng không để ý tới ông ta, anh tự mình đi đến đẩy giường của cô ra. Anh đã thu xếp phòng bệnh tốt nhất, cô chính là thích xa xỉ như vậy, cho nên anh nhất định làm cho cô hài lòng.
Đứa trẻ này chính là tương lai. Anh cảm thấy bất an. Anh đưa tay lên xoa bụng bằng phẳng của cô. Rõ ràng là bình thường như vậy, nhưng bên trong đã có một sinh mệnh nhỏ. Thật là thần kỳ.
Trước đâu anh không muốn có con, thứ nhất là vì cô không thích trẻ con, thứ hai là vì anh không muốn con mình mang theo bất cứ hiệu quả kinh tế nào.
Nhưng bây giờ chuyện này đã xảy ra khiến anh không kịp trở tay. Nhưng anh lại rất cảm động, trong bụng cô đã có con của anh.
Đối với đứa con trước kia, nói thật lòng, anh không cảm thấy thương xót. Lúc biết cô phá thai đã là hai năm sau, nhưng anh cũng không hề tiếc nuối. Với anh, đó chỉ là một lần ngoài ý muốn.
Thế nhưng lúc này anh thực sự nhớ tới đứa con đã mất kia. Nếu như nó còn tồn tại, có phải đã bốn, năm tuổi rồi, đã có thể chạy nhảy, gọi “ba ba”, “ma ma” rồi hay không? Đó chính là mong muốn của rất nhiều người.
Lúc Giang Nhân Ly tỉnh lại, Mạc Tu Lăng vẫn còn chưa kịp thu tay về. Cô bình tĩnh nhìn anh, vẻ mặt anh rất lạ.
“Em bị làm sao?” Cô ngờ vực nhìn anh, “Không phải là bệnh nan y gì đấy chứ?”
“Đương nhiên không. Nói bậy bạ cái gì thế?”
Cô vốn định nói, nếu là bệnh nan y càng tốt, anh có thể không phiền muộn mà lấy người khác. Nhưng thấy ánh mắt anh có chút phẫn nộ, cô chẳng có tâm tình đâu